Rất cám ơn bạn nguyenlocha đã ủng hộ Khánh Trần ạ!
---
"Thầy Điền, bao giờ chúng ta xuất phát?”
Khánh Trần hỏi vì hắn cần thời gian chuẩn bị.
Đến Hàm thành đồng nghĩa với việc hắn phải đối mặt với thành phố xa lạ, thậm chí với những người du hành khác.
Mà hắn vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở Lạc thành.
Khánh Trần biết đối phương sẽ ra tay sau khi bị hắn chọc giận nên mới dặn Lưu Đức Trụ đi về một mình sau giờ tan học buổi tối, để tạo cơ hội cho đối phương.
Nếu chuyện này chưa giải quyết xong, hắn không thể rời khỏi Lạc thành.
Điền Hải Long nói:
"Tám ngày nữa, chúng ta sẽ đi tàu cao tốc đến Hàm thành, khoảng một tiếng là đến nơi. Các ngươi đưa ta số thẻ căn cước, ta sẽ đi đặt vé."
"Vâng.”
Khánh Trần nói:
"Cảm ơn thầy, ta về nhà ăn cơm đây."
"Ừ, các ngươi về ăn cơm đi.”
Điền Hải Long vẫy tay chào, Khánh Trần là nhân vật quan trọng đại diện trường tham gia cuộc thi toán học AMC lần này, chủ nghiệm khối đã dặn hắn nhất định phải thuyết phục Khánh Trần tham gia.
Những người tham gia cuộc thi gồm ba người xếp đầu là Từ Tử Mặc, Vương Giáp Lạc, Khánh Trần và hai người thuộc top mười có thành tích môn toán hơn 150 điểm là Chu Huyền Ưng xếp thứ 5 và Hạ Tiểu Nhiễm xếp thứ chín. .
Năm người ra khỏi phòng làm việc, Từ Tử Mặc nhìn Khánh Trần:
"Ta biết ngươi rất cần tiền, lần này ngươi sẽ không ẩn giấu thực lực đúng không?"
Khánh Trần sững sờ.
Có một kì thi năm lớp 10 rất khó, hắn được 690 còn Từ Tử Mặc được 645.
Có vẻ Từ Tử Mặc vẫn nhớ chuyện đó.
Nàng là người đầu tiên tin lời đồn Khánh Trần chỉ muốn được 690 điểm.
So với những học sinh bình thường khác, nàng mới là người hiểu rõ kì thi đó khó thế nào, ngay cả chủ nhiệm lớp nàng khi đó cũng nói hai câu cuối trong đề Toàn và đề tiếng Anh đều không giành cho học sinh lớp 10, điểm không cao là chuyện rất bình thường.
Nhưng Khánh Trần vẫn được 690 điểm.
Có lẽ truyền thuyết là thật.
Sau này Từ Tử Mặc đã cố gắng học tốt hơn, kì thi nào nàng cũng vượt qua Khánh Trần để đứng đầu toàn khối.
Nhưng vấn đề là điểm số của Khánh Trần trong mỗi kỳ thi luôn là 690 điểm, chuyện này chưa bao giờ thay đổi.
Điều này khiến Từ Tử Mặc rất khó chịu, nàng biết Khánh Trần không cố hết sức, dù nàng có đứng thứ nhất cũng chẳng thể hiện được gì.
Khánh Trần nhìn Từ Tử Mặc:
"Ta luôn cố hết sức mà."
"Rất tốt.”
Từ Tử Mặc suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Lần này chúng ta cùng đội với nhau, mong là có thể học hỏi một vài phương pháp học tập của ngươi."
Chu Huyền Ưng đứng thứ 5 quay sang nhìn Hạ Tiểu Nhiễm xếp thứ 9, họ đang rất kinh ngạc, có phải người đứng đầu toàn khối vừa nói muốn học hỏi phương pháp học tập của người xếp thứ 3 không?
Nhưng Khánh Trần lại nói:
"Cách học của ta không thích hợp với ngươi, ta đang nói nghiêm túc đấy."
Hắn nói xong thì rời khỏi.
Từ Tử Mặc mím môi nhìn theo bóng lưng hắn.
Thật ra bây giờ Khánh Trần đã không quan tâm đến các môn trên lớp nữa rồi.
Có người nói sống đến già thì học đến già, không phải hắn ngừng học mà còn chăm học hơn. Chỉ là thứ hắn đang học không còn giới hạn trong trường học nữa.
Khánh Trần đã có mục tiêu của riêng mình.
…..
Đến giờ tan học, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân không về căn nhà trên đường Hành Thự mà được lái xe đưa đến khách sạn Hoa Dương ở Lạc thành.
Người đứng đón Hồ Tiểu Ngưu là thư kí của Hồ Đại Thành.
Vị thư kí trung niên vừa dẫn đường cho Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đi vào khách sạn vừa nói:
"Ông chủ vừa đến Lạc thành sáng nay."
"Chú Trần, sao cha ta lại đến Lạc thành thế.”
Hồ Tiểu Ngưu không hiểu, cha hắn là người rất bận rộn, một năm có 365 ngày thì có 300 ngày ngồi trên máy bay, là mẫu người bận rộn điển hình.
Nhưng từ khi chuyện xuyên qua xảy ra, đối phương rất thường ghé thăm một thành phố hạng ba như Lạc thành.
Theo khía cạnh nào đó, Hồ Tiểu Ngưu biết cha mình rất để ý thế giới trong, nhưng hắn lại không mang được gì từ thế giới trong về cho cha.
Chuyện này khiến Hồ Tiểu Ngưu rất xấu hổ, mãi đến lần xuyên qua vừa rồi hắn mới tìm được chỗ đứng cho mình.
Thư kí của Hồ Đại Thành giải thích cho Hồ Tiểu Ngưu:
“Lần này hắn đến vì nguyên nhân khá đặc biệt, cha mẹ Trương Thiên Chân và ông chủ cầm vài vật dụng hằng ngày cho các ngươi."
Đến nơi, Hồ Tiểu Ngưu ngạc nhiên thấy một khuôn mặt quen thuộc đang ngồi trong phòng:
"Chú Trương, sao ngươi lại tới đây?"
Chú Trương chính là Trương Thừa Trạch, là bạn thân của Hồ Đại Thành, hắn đã giúp Hồ gia rất nhiều việc.
Trương Thừa Trạch cười:
"Mới mấy ngày mà Tiểu Ngưu đã lớn thế này rồi, lại đây uống hai chén nào."
Hồ Đại Thành nhìn hắn:
"Chiều nay chúng nó còn phải đến trường, nên không uống được."
"Được rồi.”
Trương Thừa Trạch có vẻ khá tiếc nuối.
"Cha, các ngươi tới Lạc thành lần này vì công việc à?”
Hồ Tiểu Ngưu nghĩ đối phương đến đây vì công việc, gọi họ đến chỉ vì tiện ghé thăm mà thôi.