Nhưng Hồ Đại Thành lại nói:
"Chúng ta tới tìm ngươi."
"A?”
Hồ Tiểu Ngưu giật mình:
"Có chuyện gì à?"
Hồ Đại Thành ra hiệu bảo thư kí Trần ra khỏi phòng, ngay sau đó Trương Thừa Trạch chỉ cánh tay mình:
"Tiểu Ngưu, sáng nay tay ta bỗng xuất hiện một đồng hồ đếm ngược, có lẽ ta cũng trở thành người du hành rồi."
Hồ Tiểu Ngưu hít một ngụm khí lạnh, trên internet nói những người du hành thường có độ tuổi từ 10 đến 35 tuổi, nhưng năm nay Trương Thừa Trạch đã 42 tuổi, chuyện này thật bất thường.
Nhưng khoảng 10 đến 35 tuổi chỉ là kết quả do mọi người thống kê chứ không phải quy luật.
Xem ra vẫn có trường hợp đặc biệt.
Hồ Tiểu Ngưu nhìn Trương Thừa Trạch:
"Trương thúc, ngươi định làm gì bây giờ?"
"Còn làm gì nữa, đến đâu thì hay đến đó, mọi chuyện đã định nên ta định tìm nơi nương tựa trước khi xuyên qua.”
Trương Thừa Trạch nói:
"Ta đã phấn đấu nửa đời người, nếu vì chuyện này mà mất mạng thì thật đánh tiếc."
Trương Thừa Trạch thản nhiên nói.
Các nhân vật lớn luôn bình tĩnh đối mặt với nguy hiểm vì họ đã quen với sóng gió rồi.
"Trương thúc, khi đồng hồ xuất hiện người đang ở chỗ nào.”
Hồ Tiểu Ngưu thẳng thắn nói:
"Rất khó đi lại giữa các thành phố ở thế giới trong, nếu ngươi không ở Lạc thành lúc đồng hồ xuất hiện thì không thể xuyên đến thành phố số 18, ta cũng không thể đến thành phố khác cứu ngươi được. Ngươi nên thuê những người du hành ở gần thì tốt hơn."
Trương Thừa Trạch cười:
"Sáng nay ta định đi từ Ngạc thành đến Hàm thành để tham gia cuộc họp, lúc đi ngang qua Lạc thành thì xuất hiện đồng hồ đếm ngược. Nếu không vì chuyện này thì ta sẽ không phiền đến cha ngươi và ngươi."
Hồ Tiểu Ngưu nói:
"Trương thúc, ngươi biết ta là người thẳng tính mà, có lẽ bây giờ ta không giúp ngươi được, ta cũng không thể hứa hẹn trước điều gì. Bây giờ ta vừa tìm được nơi nương tựa ở thành phố số 18, nhưng vấn đề là, ta có ông chủ của mình nên ta phải xin ý kiến của hắn."
Thậm chí Hồ Tiểu Ngưu không nói tổ chức mình vừa gia nhập tên là Bạch Trú, mà ông chủ của hắn chính là ông chủ của Lưu Đức Trụ, hắn muốn giữ bí mật tin tức này vì hắn không biết ông chủ có muốn người khác biết đến không.
Trương Thừa Trạch suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Ta không muốn làm khó ngươi, ta tới tìm ngươi vì cha ngươi từng nói ngươi quen biết người du hành là nhân vật lớn ở thế giới trong. Ta định thượng lượng một việc với ông chủ của ngươi. Ta sẽ trả một khoản tiền làm phí bảo hộ tạm thời, đợi khi xuyên qua xem tình hình thế nào rồi thương lượng tiếp."
"Ta có thể giúp Trương thúc chuyển lời.”
Hồ Tiểu Ngưu nói:
"Nhưng giá sẽ khá chát, Trương thúc là người có tiền, ta nghĩ ngươi sẽ không tiếc chút tiền này đâu."
Trương Thừa Trạch nghe thấy thế thì nói đùa với Hồ Đại Thành:
"Lão Hồ, ngươi thấy không, con trai ngươi mới làm việc cho người ta mấy hôm mà đã bênh vực thế kia."
"Rất tốt."
Hồ Đại Thành bình tĩnh nói:
"Chúng ta đều biết, mỗi người phải có lập trường của mình, nếu hắn không có lập trường thì không bao giờ được những người đó tin tưởng. Cho nên, ta đồng ý với ý kiến của hắn, ngươi phải chấp nhận thôi, dù sao ngươi cũng không thiếu tiền."
"Được rồi.”
Trương Thừa Trạch nhìn Hồ Tiểu Ngưu:
"Ta không biết thân phận của ta ở thế giới trong là gì và sẽ xuất hiện ở đâu, lúc trước ta rất hứng thú với người du hành nên thường chú ý đến họ. Sau khi xuyên qua, ta muốn mình được bảo vệ, sau đó tiêm thuốc biến đổi gen, để ta thử cảm giác làm siêu nhân."
"Ta sẽ chuyển lời giúp Trương thúc.”
Hồ Tiểu Ngưu nó.
"Tốt, nếu chuyện thành công ta sẽ có quà cảm ơn!"
Lúc này, Hồ Tiểu Ngưu nói với Hồ Đại Thành:
"Cha, ngươi đi cùng ta, ta muốn hỏi ngươi một số việc."
Hắn nói xong thì đi ra ngoài, hắn sợ nói trong phòng sẽ bị Trương Thừa Trạch nghe thấy…..
Trong lòng Trương Thừa Trạch hơi khó chịu, đứa cháu thân thiết của hắn bây giờ lại coi hắn như người ngoài.
Ngoài cửa, sau khi Hồ Tiểu Ngưu xác định không bị nghe lén mới nói:
"Cha, ta đã gia nhập tổ chức của Lưu Đức Trụ, ta muốn tặng nhà để thể hiện thành ý nhưng đối phương từ chối. Ta còn tặng đồng hồ cho một thành viên để cảm ơn chuyện trên núi Lão Quân những đối phương cũng từ chối. Ta đã làm gì sai sao?"
"Đương nhiên."
Hồ Đại Thành chậm rãi nói:
"Vì ngươi biến tình cảm chân thật thành xã giao."
Hồ Tiểu Ngưu sửng sốt:
"A? Ta chỉ muốn cảm ơn thôi."
"Nhưng không nên làm như vậy.”
Hồ Đại Thành nói:
"Ngươi nợ người ta một mạng trên núi Lão Quân, nếu ngươi muốn trả thì nhất định phải dùng mạng. Không phải ta muốn ngươi đền mạng mà đang dạy ngươi triết lý làm người. Đối phương không lấy tiền mới là chuyện tốt, nếu hắn lấy tiền thì ngươi sẽ mãi là người ngoài mà thôi."
"Thì ra là thế.”
Hồ Tiểu Ngưu nói.
Hồ Đại Thành hỏi:
"Ông chủ của ngươi bảo ngươi làm gì?"
Hồ Tiểu Ngưu nói:
"Hắn bảo ta vào làm trong xã đoàn nào đó, còn phải bắt đầu từ nhân viên cấp thấp. Tuy rất nguy hiểm nhưng ít nhất thì ta đã có chỗ đứng."