Lưu Đức Trụ có mở hộp đen ra xem lần nào không? Chắc chắn là không.
Khi hắn được thả ra khỏi ngục giam số 10, cai ngục robot đã trả lại đồ đạc bị thu giữ trước khi hắn vào tù, nhưng lại có thêm hộp đen này.
Hộp đen nhìn rất bình thường, bên trên có dán một tờ giấy: Đừng mở ra, đưa cho ngươi ông chủ ngươi.
Hộp đen không có khóa, ngay cả khóa mật mã đơn giản cũng không có, nhưng Lưu Đức Trụ không dám mở ra xem lần nào.
Hắn bắt đầu ôm hộp đen từ khi ra tù đến giờ, cả khi ăn cơm hay đi ngủ cũng ôm.
Chuyện này Nhất đã xác nhận.
Thật ra đây là một bài kiểm tra đơn giản, nếu Lưu Đức Trụ không thể làm được thì lời hứa trung thành chỉ là nói dối mà thôi.
Khánh Trần cần một bài kiểm tra để xác định Lưu Đức Trụ đã trung thành tuyệt đối với hắn chưa.
Lúc này, đôi mắt Lưu Đức Trụ hồng hồng nói:
"Ông chủ, ta phải cảm ơn ngài đã ra tay cứu mẹ ta đêm hôm đó ở Lạc thành, khi đó ta đã biết ngài là người tốt, một ông chủ tốt....Ta biết mình rất khó thoát tội, ta đã hỏi rất nhiều nhân vật lớn trong ngục giam số 10, họ đều nói vào tù thì dễ nhưng ra ngoài rất khó, nhất là vào ngục giam số 10...."
Lưu Đức Trụ bắt đầu khóc lóc thảm thiết, nước mũi nước mắt chảy ra nhìn rất đáng thương.
Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân quay sang nhìn nhau, bây giờ họ mới biết ông chủ đã làm bao nhiêu chuyện….
Đêm đó khu nhà Lưu Đức Trụ bốc cháy, họ đều biết cha mẹ Vương Vân thuê sát thủ và người du hành để bảo thù cho con gái.
Họ biết có một cô gái từ trên trời bay xuống ngăn cơn sóng dữ, có hai người bí ẩn phối hợp với cô gái đến cứu Lưu Đức Trụ.
Nhưng hai người Hồ Tiểu Ngưu không biết họ là ai và vì sao giúp lại Lưu Đức Trụ.
Lưu Đức Trụ vẫn không tiết lộ chút gì về chuyện này, hắn còn không nhắc đến chuyện này với bất kì ai.
Bây giờ Hồ Tiểu Ngưu mới biết chuyện đó do ông chủ sắp xếp.
Khó trách Lưu Đức Trụ lại trung thành với ông chủ như thế.
Thật ra trước đó Hồ Tiểu Ngưu từng thắc mắc một vấn đề, Lưu Đức Trụ bị phán nhiều năm tù như vậy, lẽ ra hắn phải ngồi tù cả đời mới đúng, sao hắn ra tù được?
Với thực lực của hắn, dù không ra ngoài cũng có thể tung hoành trong tù.
Nhưng họ chưa kịp làm gì thì Lưu Đức Trụ đã ra tù!
Trong mắt bọn Hồ Tiểu Ngưu, năng lực này có thể hình dung bằng từ thần thông quảng đại.
Ngoài hắn ra, làm gì có người du hành nào có thể lôi Lưu Đức Trụ từ trong ngục giam ra? Dù họ mới xuyên qua nhưng vẫn biết, hệ thống quản lý ngục giam rất công bằng.
Nghĩ tới đây, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đều mong chờ nhìn Khánh Trần, không biết ông chủ sẽ mang đến cho họ bất ngờ gì.
Vì họ không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao.
Làm gì có ai không muốn được che chở ở thế giới xa lạ này?
Lúc này, Khánh Trần nhận hộp đen từ tay Lưu Đức Trụ rồi đặt sang bên cạnh, sau đó hỏi thăm:
"Ngươi có gặp nguy hiểm gì trên đường từ thành phố số 10 đến đây không?"
"Không gặp không gặp."
Lưu Đức Trụ lắc đầu:
"Ta vừa ra tù đã có một chiếc xe bay trống đứng đợi ngoài cửa, ta chỉ ngủ một giấc, vừa mở mắt đã đến thành phố số 18 rồi."
Vân Lưu Tháp giữa các thành phố đã bỏ hoang nên mọi người thường di chuyển bằng xe dùng động cơ dầu diesel.
Nhưng thành phố số 10 và số 18 ngay gần nhau, còn là thành phố song sinh của liên bang nên đi lại rất thuận tiện.
Khánh Trần gật đầu:
"Ngươi muốn làm gì tiếp theo?"
Lưu Đức Trụ lau nước mắt:
"Ta không muốn làm gì, việc ông chủ muốn làm chính là việc ta muốn làm! Sau này Lưu Đức Trụ sẽ đi theo làm người hầu của ngài. Đúng rồi, lần này bọn Hồ Tiểu Ngưu đến mang hai thỏi vàng."
Hắn nói xong thì lấy hai thỏi vàng trong túi đưa cho Khánh Trần.
Lần này Khánh Trần không nhận hai thỏi vàng mà nhẹ nhàng nói:
"Ngươi giữ lại hai thỏi vàng này đi, một thỏi dùng ở thế giới trong, một thỏi dùng ở thế giới ngoài, không cần đưa ta."
"Cám ơn ông chủ, ông chủ thật hào phóng!”
Lưu Đức Trụ lại bị cảm động, điều kiện gia đình hắn vốn không tốt, lần lấy máu gửi thư cho người nắm giữ Con Tem Ác Ma đã khiến gia đình hắn càng thêm khó khăn. Bây giờ hắn đã có thể có thu hoạch của riêng mình, không chừng còn có thể mua căn nhà tốt hơn cho cha mẹ.
Hồ Tiểu Ngưu đã lấy được thông tin rất quan trong trong câu Khánh Trần vừa nói: Ông chủ không thiếu tiền nữa! Hai thỏi vàng không đủ khiến đối phương dao động!
Hồ Tiểu Ngưu phải cảm ơn cha hắn.
Lần trước Hồ Đại Thành từng nói với hắn, loại người như 'Khánh Trần' có năng lực rất lớn, bây giờ có lẽ đối phương còn cần tiền, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ không thiếu.
Nên Hồ Tiểu Ngưu mới phải làm bạn với đối phương trước khi hắn không thiếu tiền nữa, khi đó hắn mới chiếm ưu thế.
Hồ Tiểu Ngưu cảm thấy cha hắn có thể thành công như bây giờ đều nhờ nhìn xa trông rộng.
Lúc này, Trương Thiên Chân muốn nói gì đó nhưng bị Hồ Tiểu Ngưu kéo lại:
"Chờ ông chủ nói chuyện với Lưu ca xong mới đến phiên chúng ta."