Gần đây mình không nhận được thông báo khi có bạn đề cử, bình luận hoặc đẩy KP cho truyện. Nếu mình gửi mã giảm giá hoặc trả lời các bạn chậm. Hy vọng các bạn thông cảm cho mình nha. Các bạn có thể nhắn tin cho mình (Buu.Buu) để mình hỗ trợ các bạn nhanh nhất ạ!
---
"Vì sao người sáng lập có thể hoàn thành Sinh Tử Quan?"
Khánh Trần tò mò hỏi.
"Vì tình yêu và niềm tin vững chắc vào cuộc sống."
Nhất trả lời:
"Thật ra Lý Thúc Đồng quá vội thu ngươi làm đồ đệ, theo quá trình thu đồ đệ bình thường thì ngươi phải hoàn thành các hạng mục Sinh Tử Quan mới đúng, nhưng vì ngươi quá thông minh nên hắn mới bỏ qua quá trình này."
Nhất tiếp tục nói:
"Trong cuộc đời những người như Lý Thúc Đồng, con đường trở thành Kỵ Sĩ là một quá trình tu thân và lần lượt khiêu chiến bản thân, nhưng đối với ngươi, nó chỉ là con đường tu luyện nên ngươi mới không biết gì về tổ chức Kỵ Sĩ, thậm chí còn không hiểu gì về nó."
Khánh Trần nghĩ, do hắn luôn quan tâm đến hiệu quả và lợi ích nên không trải nghiệm được ý nghĩa thật sự của quá trình này.
Nhưng khi nhìn thấy ánh bình mình trên Thanh Sơn Tuyệt Bích, hắn từng muốn đi con đường mà sư phụ hắn từng đi qua.
Thể thao mạo hiểm.
Thứ hắn từng cảm thấy xa lại là là thứ quen thuộc nhất.
Hắn đã nghĩ ra cách đối phó với Lý Trường Thanh rồi.
Hắn nhất định phải hoàn thành khiêu chiến Sinh Tử Quan tiếp theo trong 14 ngày tới.
Lần trước có sư phụ dẫn hắn đi, nhưng lần này chỉ có mình hắn đi.
Thành phố số 18 đang có tuyết rơi, tuyết đọng trên mặt đất dày đến 30 centimet, trên đường vắng lặng không một bóng người.
....
Thời gian đếm ngược 00:30:00.
Lưu Đức Trụ đang lo lắng chờ đợi trong căn nhà cũ nát nào đó ở khu thứ sáu, bên cạnh hắn còn Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân vừa mới đến thành phố số 18.
So với dáng vẻ run rẩy của Lưu Đức Trụ, nhìn Hồ Tiểu Ngưu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Hai tay Lưu Đức Trụ không ngừng vuốt ve chiếc hộp đen hắn đang ôm trong ngực.
Hộp đen dài khoảng một mét sáu, có vẻ rất nặng.
Nặng đến mức Lưu Đức Trụ bị nó đè lún sâu xuống ghế so pha.
Tuy căn nhà khá cũ nát nhưng mọi thứ cần dùng trong sinh hoạt đều đủ, còn được cung cấp nước nóng hai tư giờ.
Nhưng ba người trong phòng không quan tâm vấn đề này mà luôn nhìn đồng hồ.
Trương Thiên Chân tò mò hỏi:
"Sao ông chủ vẫn chưa tới?"
Lưu Đức Trụ thỉnh thoảng lại nhìn thời gian trên điện thoại:
"Ông chủ đã nói sẽ đến trước khi xuyên về, hắn nhất định sẽ giữ lời."
"Rất tốt."
Trương Thiên Chân nhìn hộp đen trong ngực Lưu Đức Trụ:
"Đây rốt cuộc là thứ gì? Ta thấy ngươi cứ ôm nó từ khi gặp chúng ta ở thành phố số 18 đến giờ."
"Đây là đồ của ông chủ."
Lưu Đức Trụ bắt đầu cảnh giác:
"Chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, đừng hỏi những vấn đề không nên hỏi. Từ khi nhận nó ta chưa mở ra lần nào, ta cũng không biết bên trong là cái gì."
"Lưu ca, ta thấy ngươi thay đổi rất nhiều, bớt láu cá hơn trước kia, bây giờ còn suốt ngày gọi ông chủ nữa."
Hồ Tiểu Ngưu tò mò hỏi:
"Ông chủ đồng ý gặp chúng ta thật à?"
"Đương nhiên, hắn không nói thì ta sẽ dẫn các ngươi đến đây sao?"
Lưu Đức Trụ trả lời:
"Kiên nhẫn chờ là được, hắn chắc chắn có chuyện muốn nói với các ngươi."
"Ông chủ trông như thế nào?"
Trương Thiên Chân tò mò hỏi.
Sắc mặt Lưu Đức Trụ tối sầm lại:
"Không phải ta đã nói đừng hỏi những chuyện không nên hỏi."
"À."
Trương Thiên Chân chán nản.
Hồ Tiểu Ngưu cũng nghiêm túc nhìn Trương Thiên Chân:
"Chúng ta đều là người du hành, phải biết giữ bí mật, ông chủ cẩn thận là đúng, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được."
"Ừ, ta biết rồi."
Trương Thiên Chân gật đầu.
Theo khía cạnh nào đó nào đó, ba người trong phòng có thể coi như những người được kiểm nghiệm một thời gian trong số những người du hành thời gian bên cạnh Khánh Trần, nên khá đáng tin.
Khánh Trần đã suy nghĩ rất kĩ mới quyết định gặp Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân.
Đúng lúc này, có tiếng nhập mật mã vang lên ngoài cửa.
Ba người trong phòng ngẩng đầu nhìn thì thấy một chiếc mặt nạ mèo trông rất thần bí.
Khánh Trần trầm giọng hỏi:
"Đều đến rồi à."
Hắn nói xong rồi nhìn chiếc hộp đen trong ngực Lưu Đức Trụ.
Hai tay Lưu Đức Trụ dâng chiếc hộp như hiến bảo bối, ánh mắt rưng rưng:
"Ông chủ, nếu không có ngài có lẽ ta phải ngồi tù đợi cả đời. Ta đã mang đồ đến, ta thề chưa mở ra nhìn lần nào."
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:
"Làm tốt lắm."