Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 540: Đếm Ngược




Đầu tháng gòi, các bạn nhớ đẩy KIM PHIẾU hoặc ĐỀ CỬ để ủng hộ mình và Khánh Trần nhé!

---

Khánh Trần nhìn hắn, trong lòng đã có quyết định.

Hắn nhìn Lưu Đức Trụ:

"Ngươi phải ẩn nấp một thời gian, trong thành phố số 18 bây giờ rất loạn, tất cả những người được chọn cho vị trí thủ lĩnh ảnh tử đã tới đây, trận chiến giành quyền lực của Lý thị cũng có điều bí ẩn, nên chúng ta phải ẩn nấp."

"Ta hiểu, ta sẽ nghe lời.”

Lưu Đức Trụ vội vàng đáp ứng:

“Ta sẽ không rời khỏi căn nhà này nếu không có lệnh của ông chủ."

Khánh Trần quay sang nhìn Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân:

"Sao các ngươi lại tới thành phố số 18?"

Hồ Tiểu Ngưu giải thích:

"Thành phố số 7 cách thành phố số 18 quá xa, chúng ta đã thuê bảy người du hành ở thế giới ngoài hộ tống, sau đó tìm người làm giấy chứng nhận thợ săn hoang dã, rồi lái xe mất 12 ngày mới đến đây, trên đường đi qua thành phố số 1, nhưng chúng ta không dừng lại ở đó."

“Bảy người các ngươi thuê có tin được không?”

Khánh Trần hỏi.

"Có, tuy họ tự do ở thế giới trong nhưng bị giám sát ở thế giới ngoài.”

Hồ Tiểu Ngưu nói:

"Chúng ta chỉ thuê họ đưa đến thành phố số 18, trên đường cũng không làm lộ bất kỳ tin tức gì, không nói đến làm gì, không nói đến tìm ai."

Khánh Trần cảm thấy tài sản của Hồ thị có thể làm rất nhiều việc ở thế giới ngoài.

"Các ngươi có kế hoạch gì trong tương lai không?"

Khánh Trần hỏi.

Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ một giây:

"Đầu tiên phải cảm ơn ngài đã cho thủ hạ đến núi Lão Quân và báo thù cho hai người bạn ở Côn Luân."

"Không cần cảm ơn ta, đó là quyết định của hắn, thật ra ta cũng rất ngưỡng mộ Côn Luân.”

Khánh Trần nói:

"Bây giờ thì nói kế hoạch của các ngươi đi, ý ta là, các ngươi muốn gì từ ta."

Hồ Tiểu Ngưu trực tiếp nói:

"Ông chủ, ta và Trương Thiên Chân không cần nhiều, chỉ cần ông chủ chỉ ra một con đường, cho chúng ta một tương lai rực rỡ huy hoàng."

"Ta đã biết.”

Khánh Trần gật đầu:

"Các ngươi có biết Hằng Xã không?"

Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân quay sang nhìn nhau:

"Biết, khi ta tìm Vương Vân báo thù ở thành phố số 7, Lý Đông Trạch đã đích thân ra tay giết Vương Vân, hắn còn sai người đưa chúng ta đến bệnh viện."

"Ừ.”

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Con đường các ngươi cần đang ở Hằng Xã. Đi làm việc cho Lý Đông Trạch, con đường này có rực rỡ huy hoàng hay không đều phụ thuộc vào các ngươi."

Nhất đã truyền đạt lại lời nói của Lý Đông Trạch đêm qua.

Lý Đông Trạch không muốn lãnh đạo Hằng Xã, hắn thích theo Lý Thúc Đồng đi khám phá thế giới hơn.

Bây giờ hắn đã giúp Khánh Trần một việc thì Khánh Trần cũng phải giúp hắn một việc: Nếu ông chủ nhỏ không muốn tiếp nhận Hằng Xã thì hãy chọn một người có thể tin tưởng đến Hằng Xã để hoàn thành chuyển giao quyền lực.

Có thể sẽ rất lâu nhưng cũng có thể rất nhanh, nó sẽ phụ thuộc người Khánh Trần sắp xếp có đủ tư cách hay không.

Nhưng Khánh Trần lại không tìm được ai thích hợp mà có thể tin thưởng cả, chỉ có Hồ Tiểu Ngưu khá cẩn thận, có lẽ hắn sẽ có khả năng lãnh đạo.

Không phải hắn muốn Hồ Tiểu Ngưu tiếp nhận chức vị này, mà muốn đưa đối phương đến Hằng Xã để quan sát một thời gian xem thế nào.

Tuy Hồ Tiểu Ngưu không biết suy nghĩ trong đầu Khánh Trần, nhưng hắn cảm thấy sắp xếp này rất ổn.

Hắn biết Hằng Xã là tổ chức thuộc Kỵ Sĩ, mình được sắp xếp đến Hằng Xã thì hoàn cảnh tất nhiên tốt hơn bây giờ nhiều.

"Mọi chuyện đã xắp xếp xong, chuyện còn lại phụ thuộc vào các ngươi.”

Khánh Trần nói.

"Khoan đã, ông chủ.”

Lưu Đức Trụ hỏi:

"Khánh Trần là của người của ngài đúng không? Một trong hai người ra tay đêm đó chính là hắn, Lộ Viễn của Côn Luân nói cho ta biết."

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi lại:

"Có chuyện gì sao?"

"Ta chỉ muốn cảm ơn hắn."

Lưu Đức Trụ nói:

"Vậy Lý Quang Quang và Lâm Phàm cũng là người của ngài sao?"

Khánh Trần nghi hoặc:

"Lý Quang Quang và Lâm Phàm là ai?"

"Họ tự xưng trên mạng là thủ hạ của 'Lưu Đức Trụ'...."

Từ lúc Ương Ương nói nàng là Lưu Đức Trụ thủ hạ, 'thủ hạ' của Lưu Đức Trụ xuất hiện nhiều như nấm mọc sau mưa.

Có vẻ thân phận thủ hạ của Lưu Đức Trụ có địa vị rất lớn, như khi Vịnh Đồng La nói mình giống Trần Hạo Nam, chỉ thiếu mỗi chuyện đứng thu phí bảo kê ở cổng trường nữa thôi.

Lập tức trở thành It's For Your Own Good*.

Đều vì lợi ích của bạn

Mà chính Lưu Đức Trụ cũng không biết đối phương có phải cấp dưới ông chủ mới thu không nên mới không dám nhận ngay.

Khánh Trần nghĩ, đoàn thể này thật lộn xộn, ngay cả chuyện ai cùng tổ chức với mình cũng không biết.

Nếu có người lấy danh nghĩa họ đi làm chuyện xấu thì sao, mà họ cũng không tính là đoàn thể mà chỉ là tập thể nhỏ mà thôi.

Hắn bình tĩnh:

"Ta không biết Lý Quang Quang và Lâm Phàm."

Hồ Tiểu Ngưu đột nhiên nói:

"Ông chủ, tổ chức của chúng ta....tên gì?"

Khánh Trần trầm tư suy nghĩ, ba người trong phòng nín thở chờ, không ai dám gây tiếng động đánh gãy ý nghĩ của hắn.

Bên ngoài là mưa tuyết dày đăch, trong phòng tỏa ra ánh đèn mờ ảo.

Khánh Trần nhớ lại những gì sư phụ từng nói với hắn, chúng ta không thể dịu dàng đối xử với bóng tối mà phải dùng lửa.

Đây là một thế giới tràn đầy nguy hiểm và bóng tối.

Khánh Trần cuối cùng nói:

"Bạch Trú, tổ chức của chúng ta tên là Bạch Trú."

Hắn nói xong thì cầm hộp đen đi vào phòng ngủ, để lại ba người Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân ba nhìn nhau, sự nóng bỏng trong ánh mắt không thể che dấu.

Từ khi bắt đầu xuyên qua đến giờ, họ luôn bận rộn, nhưng lại không biết đang bận thứ gì.

Đến giờ mọi người mới có mục tiêu rõ ràng.

Hồ Tiểu Ngưu nói nhỏ với Lưu Đức Trụ:

"Lưu ca, sau khi về ta sẽ cống hiến một khoản tiền cho tổ chức, số tiền này sẽ dùng cho chi tiêu hằng ngày."

Thật kì lạ, những tổ chức khác đều phải trả tiền lương mới có người gia nhập.

Nhưng Bạch Trú là nơi các thành viên tự nộp hội phí và làm việc mà không cần tiền.

Lưu Đức Trụ gãi đầu rồi hỏi:

"Ngươi đưa tiền vì mục đích gì?"

Hồ Tiểu Ngưu cười:

"Vì tương lai."

Đếm ngược về không.

Trở về.