Các bạn có còn nhớ Lấy Đức Phục Người là của ai không? Dù được Khánh Trần được nhất tặng nhưng vũ khí từng của mẹ Nhất liệu có dễ dàng mà thu phục? Khánh Trần, Khánh Chẩn? Các bạn có bao giờ thắc mắc vì sao tên hai người này khá giống nhau?
Tất cả có trong các chương tiếp theo!
---
Hắn nhắc đến chuyện này làm Tiểu Ưng dở khóc dở cười:
"Ngươi gia nhập cả Côn Luân và Cửu Châu thì tính làm gì...Ta nói nghiêm túc mà, ta muốn gia nhập vào tổ chức của ngươi để cảm nhận thử chút văn hóa."
Khánh Trần nghi ngờ nói:
"Ngươi cũng muốn báo cáo cha ngươi sao?"
Tiểu Ưng ngẩn người:
"Cái gì cơ."
Văn hóa tổ chức mà hai người đang nói rõ ràng không giống nhau!
Họ đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa.
Khánh Trần quay sang thấy Lý Trường Thanh đang đi vào.
Tiểu Ưng vội vàng đứng sang một bên.
Lý Trường Thanh cười khanh khách ngồi lên giường Khánh Trần rồi nhẹ nhàng lật băng gạc trên trán hắn, khi nhìn thấy vết thương đã đóng vẩy mới yên tâm.
Khánh Trần bỗng quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Tiểu Ưng, đến giờ hắn mới hiểu văn hóa tổ chức đối phương vừa nói là cái gì.
Hiểu lầm lớn mà!
Nhưng lực chú ý của Khánh Trần lúc này đang bị người khác hấp dẫn, hắn nhìn thấy một người được chọn khác là "Khánh Nhất" đang đứng sau Lý Trường Thanh ở cửa ra vào.
Trong tư liệu Lâm Tiểu Tiếu chuẩn bị, đối phương mới chỉ 14 tuổi, dáng người gầy gò, khuôn mặt nhìn rất hiền lành, trên đầu để kiểu tóc hình quả dưa.
Lý Trường Thanh vừa gọt táo cho Khánh Trần, vừa cười nói:
"Hôm nay, con trai em họ đến làm khách ở trang viên lưng chừng núi mà ta vẫn đến thăm ngươi, ngươi có thấy ta quan tâm đến ngươi không."
Đến giờ Khánh Trần mới biết Khánh Nhất có quan hệ với Lý thị.
Lúc trước Lý Thúc Đồng từng nói các tập đoàn đều có quan hệ với nhau, chuyện liên hôn xảy ra rất thường xuyên.
Xem ra việc có nửa huyết thống của Lý thị đã khiến Khánh Nhất có thêm ưu thế trong trận chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử.
Khánh Nhất đứng ở cửa mỉm cười với Khánh Trần:
"Chào chú."
Khánh Trần lúc này mới nhận ra một chuyện, có phải hắn đã trở thành trưởng bối của những người được chọn trong mắt người ngoài không....
Hắn quan sát biểu cảm trên mặt Khánh Nhất, chỉ thấy nụ cười mà thôi, căn bản không nhìn thấy bất kì cảm xúc nào khác.
Lý Trường Thanh gọt táo xong rồi nhét vào tay Khánh Trần, khi hắn cắn một miếng lại nhớ có một người đã từng đưa táo cho hắn ở trên hoang dã.
Với Lý Trường Thanh, quả táo này chỉ là quà thăm bệnh, nhưng đối với cô gái trên hang dã, quả táo đó đã là toàn bộ tài sản.
Quả táo của Tiểu Dĩ Dĩ ăn ngon hơn nhiều.
Khánh Trần nghĩ.
Không biết vì sao hắn tự nhiên thấy nhớ quãng thời gian tự do tự tại khi còn trên hoang dã.
Đúng rồi, Tiểu Dĩ Dĩ nói nơi gia tộc Jindai cắm trại có cây hồng ăn rất ngon, hắn vẫn chưa nếm thử.
Khánh Nhất lại gần giường bệnh rồi nói:
"Chúc ngươi mau khỏi."
Khánh Trần nhìn Khánh Nhất, vừa cười vừa nói:
"Lần đầu gặp mặt...Ngươi có mang quà gì cho chú không?"
Tiểu Ưng nghe thấy câu này thì thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người không biết xấu hổ đòi quà vãn bối thế này.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Khánh Nhất cứng đờ một lúc rồi nói với Khánh Trần:
"Lần này ta đi vội nên không chuẩn bị, xin chú thứ lỗi."
"Không sao."
Khánh Trần cười:
"Lần sau nhớ mang là được."
Biểu cảm của Khánh Nhất không ngừng lặp lại trong đầu hắn, hắn tin dưới khuôn mặt ngây thơ này cất giấu một linh hồn rất phúc tạp.
Lúc này, Lý Trường Thanh nhìn Khánh Trần:
"Bác sĩ nói ngươi có thể xuất viện rồi, ngươi có đi theo ta về trang viên lưng chừng núi không?"
Khánh Trần nghĩ một lúc mới nói:
"Ta cảm thấy phải kiểm tra lại một chút...."
Ba ngày sau hắn phải đi nhận 'Lấy Đức Phục Người' nên giờ không thể trở về trang viên lưng chừng núi.
…
Thế giới Cyberpunk trong tưởng tượng của Khánh Trần luôn chìm trong bầu trời u ám.
Biến đổi khí hậu vào sự xói mòn đất khiến thế giới gặp thiên tai liên tiếp.
Tuy nhiên, sự thật là khi khoa học kỹ thuật phát triển như hiện nay, sau khi nguồn năng lượng đổi thành năng lượng hạt nhân thì bầu trời đã trong xanh hơn...
Xe bay trong thành phố không còn chạy bằng xăng dầu nữa, sau khi lượng khí thải ngược cắt giảm, người ta thậm chí có thể thấy các vì sao trên bầu trời đêm mỗi tối.
Tốc độ xói mòn đất trên hoang dã không quá nghiêm trọng, những khu rừng rậm trong các cấm địa trở thành lá chắn bảo vệ con người trước bão cát.
Đôi khi Khánh Trần nghĩ, nếu một ngày thế giới này biến thành cấm địa, người khổng lồ như Đinh Đông có thể thoải mái chạy nhảy ở bất kì đâu, Phượng Hoàng đậu trên các tán cây to lớn, khung cảnh này chắc chắn rất xinh đẹp.
Mà những người khổng lồ như Đinh Đông ra đời trong cấm địa sẽ không bị quy tắc trói buộc.
Thời gian đếm ngược 2:00:00.
Khánh Trần về nhà ở tầng 132 cao ốc Lạc Thần, hắn cởi bộ âu phục đắt đỏ của Lý thị rồi chọn một bộ quần áo thể thao màu trắng trong tủ đồ sư phụ mua cho, đội mũ lưỡi trai rồi nhìn ghế sa lon trong nhà.
Trên ghế sa lon vẫn còn dấu vết có người từng ngồi, nhưng cửa nhà hắn lại không thay đổi gì từ khi hắn đi.