👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
---
"Làm việc đi."
Tứ Nguyệt phất tay với mấy người sau lưng rồi quay sang nhìn Lý Đông Trạch:
"Ngươi có bị thương không, nếu rớt máu ra đâu thì nhất định phải nói cho ta biết để ta đích thân xử lí."
Những thành viên thuộc Tòa án Cấm kỵ đều cởi áo choàng rồi rắc thứ bột gì đó trong túi nhỏ đeo bên hông lên nền nhà.
Thứ bột đó tản ra như vật sống thấm xuống sàn.
"Ta không bị thương."
Lý Đông Trạch lắc đầu:
"Đúng rồi, dạo này chị ngươi có bận gì không."
"Sao ngươi lại quan tâm đến chị ta."
Tứ Nguyệt bắt đầu cảnh giác.
"Không có gì."
Lý Đông Trạch chỉnh lại áo khoác rồi ra khỏi hội sở Bất Lạc Mạc.
Hắn ngồi vào chiếc xe đứng đợi ngoài cửa rồi trầm tư suy nghĩ.
Lái xe nhẹ nhàng hỏi:
"Ông chủ, mấy tên Hòa Thắng xã được đưa đến một bệnh viện công ở khu thứ bốn, chúng ta có đi chém họ không?"
"Không cần."
Lý Đông Trạch nghĩ một lúc rồi nói:
"Chuyện đêm nay đủ lớn rồi."
Hắn lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Nhất:
"Chuyện chỗ ông chủ nhỏ có thuận lợi không?"
Nhất trả lời:
"Thuận lợi."
Lý Đông Trạch lại nhắn:
"Khi nào hắn mới tiếp nhận Hằng Xã?"
Hai giây sau Nhất qua mới trả lời:
"Ta nghĩ hắn không tiếp nhận Hằng Xã đâu."
Lý Đông Trạch nhíu mày:
"Nếu hắn không tiếp nhận thì sao ta đi được."
Nhất hỏi ngược lại:
"Nếu ngươi đi, thuộc hạ của ngươi phải làm gì, để các thế lực khác xâm chiếm sao."
Lý Đông Trạch đặt điện thoại di động xuống, nhẹ hàng hạ cửa kính rồi đốt một điếu thuốc lá.
Điếu thuốc bị đốt phát ra tiếng xèo xèo, bầu không khí có vẻ rất cô đơn.
Lý Thúc Đồng đã dẫn Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn đi xa, tuy rất nhiều người muốn có danh vọng như Lý Đông Trạch, nhưng thứ hắn muốn nhất không phải quyền lực, mà là đi theo ông chủ đến bất cứ đâu.
Bây giờ, Hằng Xã đã trở thành gánh nặng khiến Lý Đông Trạch không thể rời đi.
Khi ông chủ còn trong ngục giam số 18, hắn còn chưa cảm nhận được, nhưng khi bị bỏ lại một mình thì cảm giác đó mới rõ ràng.
Lý Đông Trạch nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại di động nhắn cho Nhất phát một tin nhắn:
"Ngươi nói với ông chủ nhỏ, ta giúp hắn thì hắn cũng phải giúp ta."
Lý Đông Trạch uống hết cốc rượu rồi hút hết một điếu thuốc ngoài cửa hội sở Bất Lạc Mạc mà tập đoàn vẫn chưa cử người đến giết hắn.
Xem ra, chỉ cần Lý Thúc Đồng chưa chết thì họ sẽ không dám lộ bộ mặt thật vì chuyện nhỏ này đâu.
Lúc này, hắn bỗng lấy ra chiếc đống hồ bỏ túi cũ kĩ vẫn luôn treo trước ngực rồi mở cái nắp màu vàng.
Nhưng dưới cái nắp đó không phải mặt đồng hồ mà là một thứ gì đó như hố đen vũ trụ, ngay khi vừa mở ra, ánh sáng xung quanh đồng hồ như bị hố đen này hút vào.
Thời gian dần trôi qua, trong bóng tối dần có thứ gì đó lóe lên như những ngôi sao hoặc giống như những bông tuyết đang rơi.
Lý Đông Trạch nhíu mày:
"Sao lại có tuyết rơi."
Thời tiết lạnh giá khiến mỗi câu hắn nói đều biến thành một làn khói trắng, nhưng con cá vàng đang bằng đèn neon ba chiều đang bơi trên bầu trời khu thứ bốn lại không sợ lạnh chút nào.
Thật ra không phải tất cả vật cấm kỵ đều nguy hiểm, ví dụ như đồng hồ bỏ túi của ai đó chỉ có thể dự đoán thời tiết trong hai tư giờ tới mà thôi.
Đôi khi Lý Đông Trạch cảm thấy mình thích hợp làm nông dân hơn, bởi vì hắn sẽ biết chính xác khi nào trời sắp mưa để thu hoạch lúa mạch, nhưng không nói tin này cho hàng xóm.
Khi đó hắn sẽ ngồi dưới hiên nhà nhìn hàng xóm chật vật trong mưa.
...
"Xin chào, làm phiền mọi người một chút."
Mới sang sớm đã có một người đàn ông trung niên đứng trước cửa phòng bệnh cười nói:
"Xin hỏi, trong phòng này có ai là người tàn tật không, là thế này, chúng ta chuyên cung cấp dịch vụ lắp đặt thân thể robot và nội tạng mô phỏng sinh vật, các vị có nhu cầu đặt mua không?"
Khánh Trần ngạc nhiên nhìn người đàn ông trung niên rồi quay sang nhìn bác sĩ và y tá đang đi lại trên hành lang, có vẻ họ không định can thiệp vào chuyện này.
Tiểu Ưng vừa đi vệ sinh quay lại thấy người đàn ông đứng ngoài cửa thì đẩy sang một bên:
"Cút đi, ở đây không có nhu cầu mua thân thế robot và nội tạng kém chất lượng của các ngươi, nội tạng trên người chúng ta đều rất tốt!
Người đàn ông trung niên nghe thấy thế lại hỏi:
"Vậy các ngươi có bán bán nội tạng không...."
Khánh Trần rất ngạc nhiên, người làm ăn ở thế giới trong đều thẳng thắn thế này?
Lúc này, Tiểu Ưng nhân lúc không có ai khác trong phòng thì lại gần Khánh Trần rồi hỏi:
"Cái kia...Ta có thể gia nhập tổ chức của các ngươi không?"
Khánh Trần im lặng một lúc:
"Thật ra chúng ta đã cùng trong một tổ chức rồi, ta đã gia nhập Côn Luân từ lần xuyên về trước."