Hắn vội lại gần giường bệnh của Khánh Trần thì thấy tư thế ngủ của thiếu niên không thay đổi chút nào.
Khánh Trần nhẹ nhàng xoay người:
"A, sao ngươi lại tới đây?"
"À, bà chủ sợ bác sĩ không quan tâm đến ngươi nên bảo ta tới xem.”
Vương Bính Tuất gãi đầu một cái:
"Ngươi không sao là được, ta đi ra ngoài trước."
Một giây sau, lão tham trưởng đi từ nhà vệ sinh ra ngoài hành lang, hắn muốn xem xét phòng bệnh của Khánh Trần.
Nhưng khi hắn vừa đẩy của thì gặp Vương Bính Tuất.
Vương Bính Tuất lạnh lùng nói:
"Ngươi muốn làm gì?"
Lão tham trưởng cũng lạnh lùng trả lời:
"PCE phá án, nếu không muốn chết thì cút ngay."
Vương Bính Tuất vung tay tát thẳng lên mặt hắn:
"Lão tử tên là Vương Bính Tuất, những người trong phòng bệnh này đều thuộc Lý thị, ai CMN cho phép ngươi đến phá án."
Lão tham trưởng bị tát cho hoa mắt chóng mặt, nhưng chuyện hắn làm đầu tiên là xin lỗi:
"Xin lỗi, xin lỗi, ta không biết ngài là người Lý thị."
"Cút.”
Vương Bính Tuất nói.
Cửa đóng lại, trong phòng trở nên u ám.
Ngụy Tử Hạo đang khóc lóc kể lể bên ngoài phòng bệnh:
"Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Cảnh sát, ta bị oan mà."
"Không phải vừa rồi ngươi còn nói rõ tất cả chứng cứ phạm tội sao, bây giờ kêu oan cũng đã muộn."
Một tên thanh tra lạnh lùng nói:
"Người của chúng ta đi tìm hung khí ở chỗ ngươi cất giấu, yên tâm, nhất định sẽ khiến người ngồi tù mọt gông."
Khánh Trần lấy điện thoại di động ra:
"Khi nào Lưu Đức Trụ mới có thể ra tù?"
"Đến mai Ngụy Tử Hạo bị PCE lập án là được.”
Nhất trả lời.
"A, chuyện này không theo quy trình sao?”
Khánh Trần nghi hoặc:
“Theo trình tự bình thường cần lập án phúc thẩm rồi bổ sung tất cả chứng cứ chứng minh Ngụy Tử Hạo phạm tội, sau đó Lưu Đức Trụ mới được phóng thích."
"Nhưng vụ án của Ngụy Tử Hạo đã kết thúc rồi, ta đã mở cửa sau cho ngươi, nên mới có thể phóng thích Lưu Đức Trụ sớm hơn dự định."
Nhất nói:
"Dù sao ngục giam thêm hay bớt một người thì cũng không ai phát hiện. Nhớ đi nhận vật cấm kỵ ACE-011'Lấy Đức Phục Người lúc nửa đêm ba ngày sau."
Khánh Trần cảm thán, Nhất muốn làm gì thì làm trong những ngục giam bé nhỏ đó, không biết vì sao liên bang lại trao quyền lực lớn như thế cho một trí tuệ nhân tạo.
Có lẽ do Nhất Nhậm Tiểu Túc là nhân vật có địa vị vô cùng quan trọng trong lịch sử liên bang, Nhất cũng coi như một quan nhị đại.
Nhất hỏi:
"Ngươi có muốn làm gì tiếp không?"
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:
"Giúp ta cảm ơn Lý Đông Trạch."
Với phong cách làm việc của Lý Đông Trạch, đáng lẽ những thành viên của Hòa Thắng xã sẽ chết hết trong tối nay, nhưng vì Khánh Trần nên Lý Đông Trạch để lại vài người sống.
"Ngươi không cám ơn ta sao?”
Nhất tò mò hỏi:
"Đêm nay ta cũng giúp ngươi rất nhiều mà, nếu không nhờ ta, những người của Hòa Thắng xã sẽ không bị đưa tới bệnh viện này...À, gần đây ta lại thích một cô gái..."
Khánh Trần nhắm mắt không trả lời nữa.
Nhất đợi nửa ngày:
"Còn ở đó không?"
"Khánh Trần, ngươi còn ở đó không?"
"Có ở đây không, có ở đây không, có ở đây không?"
…
Thời gian đếm ngược 95:00:00.
Thành phố số 18, 1 giờ sáng.
Khu thứ 4, hội sở Bất Lạc Mạc.
Đây lẽ ra là nơi rất ồn ào và náo nhiệt, nhưng bây giờ sàn nhà như bị người ta lau bằng máu tươi.
Mười mấy người người mặc áo choàng dài đang đứng ngoài cửa, một con Lục Nhãn Ô Nha ngoan ngoãn đậu trên vai cô gái đứng đầu.
Cô gái nhíu mày nhìn dòng máu đang chảy khỏi khe cửa rồi lấy ra một quả mận nhỏ đặt trước miệng con quạ đen trên vai.
Con quạ đen cúi đầu mổ quả mận, nhưng vừa mổ hai cái đã bị chua làm nhắm ba con mắt.
Cô gái thở phào nhẹ nhõm rồi nói với những người sau lưng:
"Hôm nay chỉ chết cấp B nên khá dễ thu dọn, mọi người làm nhanh nhẹn chút, ta nghe nói nhà hàng phong cách Jindai mới mở ở khu thứ năm có món sukiyaki rất ngon, nếu mọi người có thể làm xong sớm thì ta sẽ mời đi ăn! Nhưng nó đóng cửa lúc 4 giờ sáng, không biết chúng ta có đến kịp không."
Những người đứng sau lưng nàng nhìn nhau mỉm cười:
"Hiếm khi thấy Tứ Nguyệt mời khách, mọi người sẽ xong việc trước giờ đóng cửa!"
Mười người nói xong liền đẩy cửa vào hội sở Bất Lạc Mạc, cửa vừa mở ra mà mùi máu tanh đã sộc lên mũi.
Nhưng những người từ Tòa án Cấm kỵ lại bình tĩnh nói cười như thể đã quá quen thuộc với cảnh tượng này rồi.
Lý Đông Trạch ngồi trên ghế cạnh quầy bar buộc lại đám tóc ngắn ra sau đầu, sau đó uống một hơi cạn sạch cốc rượu mạnh màu hổ phách...
Hắn ngẩng đầu nhìn những người của Tòa án Cấm kỵ:
"Tam Nguyệt không đến sao?"
Tứ Nguyệt nhìn xung quanh:
"Chuyện này không lớn nên chị ta không cần tới. Mà sau này ngươi gây ra chuyện gì cũng đừng để máu me be bét thế này, đôi giày ta vừa mua bị bẩn rồi."
Lý Đông Trạch nghĩ một lúc rồi nói:
"Sẽ không có lần sau trong thành phố số 18 đâu, còn giày...Hằng Xã sẽ bồi thường cho ngươi."