Khoảng một phút sau, y tá trên hành lang bỗng kêu lên, trên ngực một người của Hòa Thắng xã có một vệt đỏ đang nhanh chóng lan ra khiến bộ quần áo bệnh nhân màu xanh lam nhộm đỏ, y tá đưa tay sờ động mạch cổ của người này thì không thấy động tĩnh gì nữa.
Máu tươi ào ạt chảy ra khỏi người tên này, máu thấm xuống khăn trải giường di động rồi nhỏ giọt lên hành lang phía dưới.
Các đặc vụ PCE nghe thấy tiếng thì đi lại gần, một thanh tra có kinh nghiệm đưa tay lên ngực người chết:
"Hắn vừa bị ai đó đâm xuyên qua trái tim, vừa rồi có ai cầm hung khí lại gần người chết không?!"
Y tá sợ hãi trả lời:
"Không có, ta không thấy ai cầm hung khí, chỉ có một thiếu niên đi qua chúng ta, vào nhà vệ sinh thôi."
Lão tham trưởng cảm thấy rất kì lạ, mặc dù uỷ ban quản lý an ninh PCE không quan tâm đến những câu lạc bộ này, nhưng nếu có ai đó giết người ngay trước mắt PCE thì thật quá đáng.
Hắn ngẩng đầu nhìn, tuy trên hành lang có camera giám sát nhưng vấn đề là những chiếc camera này đang quay hết vào góc chết nên chúng hoàn toàn không có tác dụng gì cả!
Hắn còn chưa biết làm gì tiếp theo thì người chuyên xử lí công việc của Hòa Thắng xã là 'Ngụy Tử Hạo' đang nằm bên cạnh bỗng nhiên tỉnh dậy.
Khi hắn nhìn thấy bộ dáng thê thẳm của tên kia thì lập tức đứng lên trên giường bệnh rồi ôm cách tay lão tham trưởng:
"Cảnh sát, cứu ta, ta không muốn chết!"
Lão tham trưởng cau mày đẩy đối phương:
"Ai muốn giết ngươi?"
Ngụy Tử Hạo nói khàn cả giọng:
"Cảnh sát, Hằng Xã muốn giết ta, tên kia bị ám sát. Ngài bắt ta vào ngục giam đi, nếu không Hằng Xã nhất định sẽ giết ta."
"Ngươi muốn vào ngục giam sao ?”
Lão tham trưởng lạnh lùng nói.
Lúc này, Ngụy Tử Hạo bỗng nói:
"Vụ án đột nhập cướp bóc trên đường Đào Hoa 2 năm trước là do ta làm, nếu không tin, ngài có thể lấy mẫu DNA của ta so sánh, chắc chắn sẽ khớp với hung thủ. Ngoài ra còn vụ án cướp cơ thể robot 3 năm trước ở kia khu thứ 6, vụ trộm 7 năm trước ở ba khu trên..."
Ngụy Tử Hạo nói rất nhiều tội ác hắn từng gây ra, cộng lại cũng đủ khiến hắn ngồi tù mọt gông.
Các thanh tra ở đây đều phấn khích, trong những vụ án này chỉ có vụ trộm ở ba khu trên quan trọng nhất, nếu phá được vụ án này sẽ được tính là lập công lớn!
Nhưng lão tham trưởng bỗng nói:
"Vụ trộm ở ba khu trên đã được phá năm nay rồi mà! Ta nhớ thủ phạm vụ án đó tên là Lưu Đức Trụ!"
"Đúng vậy.”
Ngụy Tử Hạo nói:
"Chúng ta không muốn vào tù nên mới tìm tên Lưu Đức Trụ gánh tội thay! Thủ phạm của tất cả những vụ án vừa rồi đều là hắn, nhưng hung phạm thật sự không phải hắn, mà là ta!"
Những thanh tra PCE đều ngẩn người, Ngụy Tử Hạo gấp gáp muốn vào ngục giam để tránh thoát Hằng Xã truy sát đến mức nhận hết tội danh sao.
Lúc này, không có ai thấy trên cổ tay Ngụy Tử Hạo có một cây sợi tơ trong suốt đang buông lỏng, một thiếu niên đi ra khỏi nhà vệ sinh công cộng rồi quay lại phòng bệnh, hắn bình tĩnh như không có chuyện gì liên quan đến hắn.
Lão tham trưởng bỗng chỉ vào Khánh Trần rồi hỏi y tá:
"Hắn có phải người ngươi thấy vừa rồi không?"
Y tá lắc đầu:
"Không phải."
"Không phải sao?”
Lão tham trưởng nhíu mày.
"Không phải, nếu hắn có khuôn mặt như vậy thì ta sẽ nhớ rõ.”
Y tá nói.
Lão tham trưởng xông vào trong thì phát hiện cửa sổ nhà vệ sinh đã mở, gió lạnh từ bên ngoài đang thổi vào trong.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ lại không thấy ai.
Chẳng lẽ đã trốn qua cửa sổ rồi sao? Đây là tầng một nên nhảy cửa sổ chạy trốn là chuyện rất đơn giản.
Lúc này, Khánh Trần đã bình tĩnh nằm xuống giường bệnh, thậm chí tư thế ngủ còn không thay đổi chút nào.
Mấu chốt chuyện này không phụ thuộc vào việc hắn gặp bao nhiêu thành viên của Hòa Thắng xã mà là tìm được hung phạm thực sự.
Mọi chuyện xảy ra đêm nay rất bí mật, nếu không phải người trong cuộc thì khó mà hiểu được tất cả.
Điện thoại trong túi Khánh Trần đang rung lên, hắn mở ra xem, là tin nhắn của Nhất:
"Thật ra, nếu tên thanh tra PCE cấp ba suy nghĩ kĩ sẽ phát hiện ngươi có sơ hở, dù sao chỉ có mình ngươi đi ra khỏi nhà vệ sinh, đáng nhẽ ra hắn phải hỏi ngươi có nhìn thấy ai tình nghi không."
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nhắn lại:
"Nếu ta là người bình thường thì nhất định sẽ có sơ hở, nhưng bây giờ Vương Bính Tuất sẽ giúp ta giải quyết sơ hở này."
"Là sao?"
Nhất không hiểu nổi.
Khánh Trần không trả lời mà đặt điện thoại di dộng xuống.
Lúc này, Vương Bính Tuất đã bị đám đông trong hành lang thu hút, hắn nhìn thoáng qua vết máu trên đất và thanh tra PCE thì cảm thấy có gì đó không ổn.
Sao trước cửa những phòng bệnh khác không xảy ra chuyện gì, sao cứ nhất định phải xảy ra chuyện trước cửa phòng bệnh này ?