Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 515: Không Cần Điều Kiện Trao Đổi




🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥

---

Chờ chút, năng lực của siêu phàm vẫn còn tồn tại sau khi người đó chết sao?

Chắc chắn là không thể.

Ví dụ khi Lưu Đức Trụ còn sống có một ngọn lửa, nhưng nếu hắn chết thì ngọn lửa này sẽ bị dập tắt ngay lập tức.

Khẩu súng này do cha Nhất tách ra khi ông còn sống, bây giờ nó vẫn còn tồn tại thì chẳng phải cha mẹ Nhất vẫn còn sống?

Cho nên, trước kia mình từng hỏi có kị sỹ từ thời xưa còn sống đến bây giờ hay không, Nhất mới trả lời là "Giữ bí mật" .

Vì đây là bí mật của cha mẹ nàng!

"Vì sao mẹ ngươi lại cất khẩu súng đó đi?"

Khánh Trần không tiếp tục phỏng đoán bí mật của Nhất nữa mà quay sang hỏi chuyện khẩu súng.

"Nàng nói nửa đời trước đã giết quá nhiều người rồi, sau này không thể sát sinh thêm nữa, nàng muốn tích đức cho ta."

Nhất nghiêm túc nói.

Khánh Trần vô cùng sửng sốt, nhân vật này phải khủng khiếp như thế nào mới muốn tích đức cho một đứa con gái là trí tuệ nhân tạo?

Đây là tư duy kiểu gì vậy?

Còn cha Nhất là Nhâm Tiểu Túc cũng là một người rất hiếm thấy, khi những người khác còn đang tìm cách tạo ra những logic cơ bản để khống chế trí tuệ nhân tạo, ngăn không cho bọn chúng hủy diệt nhân loại.

Nhưng vị Nhâm Tiểu Túc này lại nghĩ, nếu trí tuệ nhân tạo phạm sai lầm thì dạy dỗ lại là được.

Quả nhiên, những người có thể làm cha mẹ của trí tuệ nhân tạo đều không phải người bình thường.

Nhưng lúc này Khánh Trần đột nhiên hỏi:

"Đó là đồ vật của cha mẹ ngươi, sao ngươi lại muốn đưa cho ta?"

"Không cần điều kiện trao đổi?"

Khánh Trần tò mò hỏi:

"Ví dụ giúp ngươi đi gặp mặt một lần? Hoặc giúp ngươi làm chuyện gì khác chẳng hạn?"

"Lần này không cần."

Nhất trả lời.

Khánh Trần cảm thấy có gì đó không bình thường:

"Hay ta giúp ngươi đi gặp mặt một lần cũng được, nếu không làm gì mà lấy vật cấm kỵ của ngươi sẽ khiến ta rất bất an...."

Vật cấm kỵ ACE-011 là một khẩu súng bắn tỉa mà Dương Tiểu Cận từng sử dụng, bây giờ nó còn đang nằm trong tay Nhất.

Nhưng Khánh Trần không thể hiểu được, vì sao Nhất lại tự nguyện tặng mình đồ vật của mẹ nàng mà không cần điều kiện gì?

Nếu là trước kia, sao Nhất có thể làm chuyện như thế này được?

"Đã nói là lần này không cần điều kiện trao đổi mà."

Nhất trả lời:

"Đáng ghét."

"Được rồi."

Khánh Trần hỏi:

"Vậy tại sao ngươi lại tặng nó cho ta?"

"Bởi vì ngươi đủ điều kiện để nhận."

Nhất bình tĩnh nói:

"Mẹ ta từng dặn, nếu ta gặp một người đủ kiên nhẫn, cứng cỏi, tỉnh táo và có thiên phú sử dụng súng, có thể tặng khẩu súng này cho người đó. Nhưng này bây giờ khẩu súng lại không ở thành phố số 18, một thời gian nữa ta mới có thể tặng ngươi,. Hy vọng ngươi đừng làm khẩu súng này phải thất vọng, cũng đừng bôi nhọ thanh danh của nó."

Khánh Trần gật gật đầu:

"Thì ra là thế, ta sẽ quý trọng nó."

Chỉ là, hắn luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy, dù sao dũng có rất nhiều người có thể thỏa mãn những điều kiện kia ở trong liên bang, nhưng sao Nhất lại không đưa cho người khác mà nhất quyết đưa cho hắn?

Chắc chắn trong chuyện này có nguyên nhân gì đó.

"Đúng rồi, vật cấm kỵ ACE-011 có gì đặc biệt?"

Khánh Trần hỏi.

"Ta chưa thấy mẹ ta sử dụng bao giờ, ta cũng chỉ biết một ít số liệu về nó mà thôi. Dù sao mẹ ta cũng không động vào nó kể từ khi ta sinh ra."

Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta chỉ có vài số liệu tương đối về nó, ngoài ra nó còn có thể thu vào trong cơ thể để mang theo. ."

"Chờ một chút, khẩu súng này có thể thu vào trong cơ thể sao?"

Khánh Trần vô cùng kinh ngạc.

"Đúng vậy."

Nhất bình tĩnh trả lời.

Khánh Trần hiểu rõ, nếu có thể mang theo một khẩu súng bắn tỉa bất cứ lúc nào mà không tốn diện tích, không cần quan tâm đến cân nặng của nó thì sẽ đáng sợ ra sao.

Phải biết rằng, một khẩu súng bắn tỉa bình thường đã nặng khoảng 12 kilôgam, chiều dài khoảng 1.2 mét trở lên, mang theo vật này bên người là một chuyện bất khả thi.

Nhưng nếu có thể thu khẩu súng này vào trong cơ thể, vấn đề này sẽ lập tức được giải quyết rất dễ dàng.

Sau đó Nhất tiếp tục nói:

"Vật cấm kỵ ACE-011 có tổng chiều dài là 1.4 mét, đường kính nòng là 12.7 li, không cần trang bị thêm bộ hãm lửa, cự li bắn là 2600 mét."

Lần này Khánh Trần thật sự rất kinh ngạc, một khẩu súng bắn tỉa có đường kính nòng là 12.7 li thì thường có cự li bắn là 1600 mét, nhưng vật cấm kỵ này lại có thể đạt tới 2600 mét?

Quá bất thường.

Nhưng Khánh Trần lại nhớ đến việc cái đồ chơi này là vật cấm kỵ, vậy được rồi, không sao cả.

"Hơn nữa."

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Thật ra cha mẹ ngươi vẫn còn sống đúng không, nếu Nhậm Tiểu Túc đã chết thì khẩu súng bắn tỉa này phải biến mất theo mới đúng."

"Ừ."

Nhất bình tĩnh trả lời.