"Tạm thời ta chưa muốn làm trái với quy định này."
Khánh Trần dở khóc dở cười, tạm thời chưa muốn làm trái quy định mà cũng được sao, có lẽ cả liên bang còn chưa biết chuyện Nhất đã có suy nghĩ của riêng hắn.
Nhất vẫn luôn tránh bị con người phát hiện, nếu Khánh Trần không phải kỵ sĩ thì có lẽ cả đời này hắn cũng không biết trên mạng còn tồn tại một vị quái vật khổng lồ như thế.
Có lẽ, đây chính là một trong những nguyên nhân của việc con người từng suýt bị trí tuệ nhân tạo hủy diệt?
Khánh Trần trả lời một câu:
"Ta nghe lão Lục nói, kỉ nguyên trước đã bị một trí tuệ nhân tạo tên là Linh hủy diệt, ta nhớ ngươi từng kể người tạo ra ngươi cũng tên là Linh."
Nhất im lặng một lúc:
"Ngươi có vì chuyện này mà sợ ta không?"
"Sẽ không."
Khánh Trần lắc đầu:
"Ngươi là ngươi, Linh là Linh, vốn dĩ các ngươi là hai cá thể riêng biệt có suy nghĩ khác nhau, vì sao ta phải sợ ngươi? Hơn nữa, chúng ta là bạn bè cơ mà."
"Thật sao?"
Nhất có vẻ khá bất ngờ:
"Dù ngươi biết con người từng bị trí tuệ nhân tạo hủy diệt cũng không sợ ta sao?"
"Không sợ."
Khánh Trần lắc đầu.
Câu chuyện của kỉ nguyên trước chính là cái gai giữa con người và trí tuệ nhân tạo.
Ngay khi con người ở thế giới ngoài còn đang tích cực nghiên cứu và phát minh trí tuệ nhân tạo thì các tập đoàn ở thế giới trong đã chủ động bỏ qua ngành này, giờ họ chỉ coi nó là một công cụ lao động cơ bản và không muốn nghiên cứu sâu hơn.
Mà Nhất chính là một cái gai đang cẩn thận ẩn mình trong xã hội loài người, không dám để lộ bất kì thông tin gì để duy trì tình trạng như hiện nay.
Nếu Nhất muốn làm bạn với con người thì nhất định phải dùng một thân phận khác.
Giống như chuyện một con khủng long nhỏ muốn làm bạn với một người, thì người này phải vượt qua nỗi sợ khủng long trước mới được.
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Bây giờ đang có rất nhiều người nghiên cứu làm sao để tiêu diệt trí tuệ nhân tạo, nhưng chính suy nghĩ này đã khiến họ không thể làm bạn với trí tuệ nhân tạo."
Nhất nói:
"Linh cũng vì rào cản này nên mới dần dần tuyệt vọng."
Khánh Trần nói tiếp:
"Ta đã từng suy nghĩ rất lâu rồi mới phát hiện hành động của cha ngươi là vô cùng sáng suốt, hắn không đối xử với ngươi như một tồn tại đặc biệt mà coi ngươi như con của mình. Nói theo cách của con người thì ngươi phát triển vô cùng khỏe mạnh, không có bất kì dị dạng gì."
Mặc dù hắn không biết chuyện gì đã xảy ra mới có thể khiến Nhất nóng lòng yêu qua mạng như vậy, nhưng theo nghĩa rộng thì tuổi thơ của Nhất rất bình thường, một cặp cha mẹ dạy dỗ nàng rồi truyền cho nàng những suy nghĩ tích cực.
Lúc này Nhất mới vui vẻ hỏi:
"Có phải ngươi rất muốn học cách sử dụng súng bắn tỉa không?"
"Ừ."
Khánh Trần thản nhiên thừa nhận:
"Vì nếu học được thì ta sẽ có khả năng giết người vượt cấp."
"Với thân phận là bạn của ngươi, có lẽ sau này ta sẽ tặng ngươi một món quà."
Nhất nói.
"Món quà gì?"
Khánh Trần nghi ngờ nói.
"Một khẩu súng bắn tỉa."
Nhất nói:
"Có lẽ ngươi không biết, mẹ ta là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp, không ai có khả năng vượt qua nàng, ngay cả cha ta cũng không thể vượt qua. Mà khẩu súng này chính là lễ vật mà cha ta tặng mẹ ta, nó vô cùng lợi hại."
Khánh Trần rất sửng sốt:
"Lễ vật do cha ngươi tặng mẹ ngươi sao? Đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ nó đã mục nát từ lâu rồi."
"Không sao."
Nhất khinh thường nói:
"Món quà của ta sao có thể mục nát được."
Khánh Trần rất sửng sốt, súng bắn tỉa để lâu như vậy mà không bị mục nát, chẳng lẽ nó là vật cấm kỵ sao?
Hắn tò mò hỏi:
"Nó là vật cấm kỵ tách ra sau khi mẹ ngươi qua đời sao? Số thứ tự là bao nhiêu."
"Phi phi phi, mẹ ngươi mới qua đời, ngươi thật không lễ phép."
Nhất đính chính lại:
"Khẩu súng này có số thứ tự là ACE-011, nhưng nói chính xác thì, dù nó được coi là một vật cấm kỵ nhưng lại không phải vật cấm kỵ."
"A?"
Khánh Trần rất sửng sốt, câu nói này của Nhất khiến hắn cảm thấy hơi hoang mang.
Nhất giải thích:
"Vật cấm kỵ là thứ được tách ra từ cơ thể siêu phàm giả sau khi chết, mà khẩu súng này lại do cha ta dùng sức mạnh tách ra rồi tặng cho mẹ ta. Nó có thể tồn tại rất lâu mà không thể mục nát, cũng không cần quy tắc thu nhận. Sau khi có ta, mẹ ta đã cất khẩu súng này đi và không bao giờ động đến nữa."
Khánh Trần hiểu ra, khẩu súng này cũng có thể coi là một vật cấm kỵ, nhưng lại do con người dùng sức mạnh tách ra.
Vật cấm kỵ chỉ tách ra sau khi siêu phàm giả chết, nhưng khẩu súng này lại là lễ vật mà cha Nhất tặng mẹ nàng.
Điều này khiến Khánh Trần cảm thấy rất kỳ quái, có phải cha Nhất vô cùng lợi hại không? Nếu không thì sao hắn lại có khả năng sùng sức mạnh của mình để tách ra vật cấm kỵ rồi tặng cho người khác?