Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 510: Tập Bắn




🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥

---

Lúc này, lão Lục vẫn luôn cảm thấy có gì đó không bình thường, hắn vừa ngồi lắp những viên đạn vàng óng vào hộp đạn vừa yên lặng quan sát Khánh Trần.

Nhưng vào lúc này, sau khi lão Lục thấy Khánh Trần thử hơn 30 khẩu súng ngắn thì đột nhiên đứng dậy nói:

"Ngươi nhắm mắt lại."

Khánh Trần bình tĩnh nhắm mắt lại.

Lão Lục tiện tay lấy một khẩu súng ngắn từ trên giá súng xuống rồi hướng phía bia ngắm bóp cò.

Các nhân viên làm việc kinh ngạc nhìn mọi chuyện, họ không biết lão Lục muốn làm gì.

Lão Lục đột nhiên hỏi:

"Ta đang dùng súng gì?"

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Xích Hà-021, đường kính 7.62 mm, hộp đạn có 12 viên."

Lão Lục lại bắn bằng một khẩu súng khác:

"Bây giờ thì sao?"

"Đại Mạc-001, đường kính 5. 42 mm, hộp đạn có 17 viên."

Lão Lục lại liên tục đổi bốn khẩu súng khác, nhưng Khánh Trần chỉ cần nghe tiếng súng đã có thể nói chính xác những thông tin liên quan đến khẩu súng đó.

Lần này đến lượt các nhân viên phải kinh ngạc, nếu không phải lão Lục đang phối hợp với thiếu niên này để diễn kịch thì thiếu niên này thật kinh khủng.

Vừa rồi lão Lục mới nói với họ, người đang luyện súng hôm nay chưa hề động tới súng bao giờ, nhưng bây giờ hắn đã có thể nghe tiếng súng nổ để phân biệt từng loại súng.

Lão Lục đã hiểu được ra vấn đề hắn vừa thắc mắc:

"Vừa rồi ngươi đang ghi nhớ những thứ này sao?"

"Ừ."

Khánh Trần gật gật đầu:

"Lục ca dặn ta phải làm quen với súng thường, ta thấy lời ngươi nói cũng rất có lý, nếu trong thực chiến mà biết được kẻ địch đang dùng súng gì thì chúng ta có thể biết rõ khoảng cách đối phương có thể nổ súng, biết hộp đạn của hắn còn bao nhiêu viên, từ đó có thể tính toán được thời gian hắn đổi hộp đạn."

Nếu bị người khác tính được thời gian đổi đạn hộp trên chiến trường thì ngươi chết chắc rồi, những người đã từng lên chiến trường đều biết rõ, thời gian đó được gọi là khoảng trống hỏa lực, đó là thời gian nguy hiểm nhất mà họ phải đối mặt.

Lão Lục đã bó tay rồi, hắn tự nhủ trong lòng, ta bảo ngươi làm quen với súng thường nghĩa là muốn ngươi đi tìm hiểu xem chúng dùng như thế nào, chứ không phải bảo ngươi làm quen đến mức độ này!

Làm gì có ai mới làm quen với súng đã có thể nghe tiếng súng để phân biệt được loại súng?

Không phải mọi người đều nghĩ việc làm quen với súng nghĩa là tìm hiểu cách dùng súng hay sao?

Trái tim của lão Lục như bị thứ gì đó làm nghẹn lại.

Lúc này Khánh Trần mới khiêm tốn nhìn lão Lục để hỏi ý kiến:

"Lục ca, không phải ngươi cũng từng làm quen với súng sao, có phải ta đã bỏ sót thứ gì không?"

"Khụ khụ."

Lão Lục kiên trì nói:

"Khi làm quen với súng ống mà có thể nghe tiếng súng để phân biệt loại súng là rất tốt, nhưng những cao thủ thực sự trong thực chiến sẽ không để ngươi tìm được khoảng trống hỏa lực của họ, họ sẽ luôn thay phiên nhau nổ súng và nhờ đồng đội phía sau thay hộp đạn. Thậm trí một số người còn sử dụng súng được cải tạo riêng, ví dụ như việc cải tạo hộp đạn dài hơn. Nếu khi đó ngươi vẫn dựa vào kinh nghiệm để tìm khoảng trống hỏa lực của họ thì ngươi sẽ chết rất nhanh."

Khánh Trần chăm chú lắng nghe rồi gật đầu:

"Lục ca nói rất đúng."

Những nhân viên công tác đứng cạnh đã không nghe nổi nữa, lão Lục toàn nói những tình huống hiếm khi xảy ra để lừa người mới, những câu đầu vẫn còn đúng sự thật, nhưng những câu sau đã sai hết rồi: Những nhân vật trong tiểu thuyết thường thích dùng súng cải tiến, nhưng thực tế thì việc cải tiến súng sẽ làm ảnh hưởng đến tính ổn định của khẩu súng. Cho nên những tay súng chuyên nghiệp thật sự sẽ không chọn những khẩu súng đặc biệt, thay vào đó thì họ sẽ chọn dùng những loại súng mà bản thân đã dùng nhiều lần, thứ mà những cao thủ trong thực chiến muốn tránh nhất là chuyện 'ngoài ý muốn'. Họ chắc chắn sẽ không cải tạo súng, nhưng có lẽ sẽ cải tạo lại viên đạn một chút.

C ác nhân viên ở đây cũng muốn lão Lục có thể khiến người này bớt kiêu ngạo nên mới không vạch trần.

Lúc này, lão Lục nói tiếp:

"Những gì ta vừa nói đều rất quan trọng, nhưng nó lại không phải điều quan trọng nhất, thứ quan trọng nhất khi làm quen với súng là cái gì? Chính là cảm giác súng. . Khi ngươi cầm một khẩu súng trong tay thì mới biết nó nặng bao nhiêu, từ đó ngươi mới có thể điều chỉnh sức mạnh của cơ bắp ở cánh tay để nhắm bắn chính xác mục tiêu. Ví dụ đơn giản như thế này, khi ngươi định cầm một bao gạo nặng 20 cân nhưng ngươi lại nghĩ nó chỉ nặng 15 cân, khi đó ngươi có thể bắn trúng mục tiêu không?"

"Ừ."

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên cầm lấy một khẩu súng ngắn rồi lập tức bóp cò, viên đạn bắn trúng vào hồng tâm:

"Ta cũng đang làm quen với thứ Lục ca vừa nói."