Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 511: Huấn Luyện Nào Mà Không Đau Khổ




Lão Lục dừng lại một chút:

"Vẫn còn một thứ quan trọng hơn, đó chính là sức giật. Khi ngươi nổ súng, sức giật của khẩu súng sẽ khiến viên đạn mà ngươi bắn ra lệch khỏi mục tiêu, chỉ khi ngươi quen với sức giật của khẩu súng trong tay mình thì mới biết phải điều khiển họng súng ra sao để bắn trúng vào mục tiêu...."

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi lại đưa tay lấy một khẩu súng khác để chuẩn bị nổ súng.

Chỉ là, lần này lão Lục lại bình tĩnh ngăn cản hắn:

"Được rồi, ta biết ngươi cũng đang làm quen với thứ này, không cần biểu hiện nữa đâu."

"Ừ."

Khánh Trần gật gật đầu:

"Ta sẽ tiếp tục làm quen với súng ống."

Lão Lục vung tay lên:

"Làm quen đi, cứ bắn đi."

Nhân viên công tác đứng bên cạnh nhỏ giọng nói với hắn:

"Ngài Lục, hạn ngạch của ngài đã hết, nếu hắn tiếp tục bắn thì có lẽ tiền lương năm nay của ngươi cũng không còn nữa đâu."

Lão Lục giật mình rồi vội vàng tiến lên ngăn cản:

"Khụ khụ, Khánh Trần à, không phải ngươi muốn thử súng ngắm sao. Chúng ta sẽ đến sân tập súng nắm ở phía sau Bắc Sơn ngay đi. Ta cũng có hạn ngạch đạn bắn tỉa ở đó."

Nhưng mà lần này Khánh Trần lắc đầu:

"Lục ca, tự nhiên ta thấy việc làm quen với súng ngắn cũng rất quan trọng. Ngươi chờ một lúc nữa, ta phải làm quen với chỗ súng còn lại."

Không thể không nói, Khánh Trần muốn mỗi bước đi trên con đường này phải thật vững chắc.

Hắn vẫn kiên trì tu luyện mỗi ngày sau khi trở thành Kỵ Sĩ, cũng cố gắng rèn luyện kỹ năng cận chiến sau khi trở thành siêu phàm giả.

Giống như một cây trúc đói khát đang không ngừng cố gắng hấp thu nước và các chất dinh dưỡng cần thiết từ mặt đất.

Việc làm quen với súng cũng giống như vậy, vốn dĩ Khánh Trần tập súng bắn tỉa ngay lập tức, vì khi đó hắn mới có năng lực vượt cấp giết người.

Nhưng bây giờ thì khác, sau khi bắn thử hơn mười khẩu súng ngắn thì hắn mới hiểu ra một điều, cuộc sống này cần sự kiên nhẫn, trưởng thành cũng cần kiên nhẫn, hắn nhất định phải nhân cơ hội lần này để tạo cơ sở cho bản thân.

Sau khi hắn rời khỏi Lý thị thì sao có thể tìm được kho súng nào có đầy đủ các loại súng như ở đây? Làm sao tìm được đạn dược không mất tiền như thế này?

Nhưng trong lòng lão Lục bây giờ đang rất đau khổ, hắn đâu có đếm số đạn Khánh Trần vừa bắn ra, tại sao tên này lại có thể tiêu hao đạn dược nhanh như vậy?

Lão Lục nhỏ giọng nói với Khánh Trần:

"Người anh em, đừng làm quen với súng thường nữa, ngươi đã làm quen đủ rồi mà."

"Lục ca, ta còn chưa động vào súng tự động mà."

Bây giờ Khánh Trần đã không muốn đi thử súng bắn tỉa nữa, hắn đang lo bỏ lỡ cơ hội lần này thì sau này sẽ không có cơ hội tiêu sài như vậy nữa.

Khánh Trần đã nghèo rất nhiều năm rồi, cho nên sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội phung phí hiếm gặp như thế này được.

Nếu sau này lão Lục không hào phóng như vậy nữa thì sao? Hắn chỉ đang nói nếu mà thôi.

Lão Lục thấy Khánh Trần không muốn đi thì cảm thấy khó chịu.

Chỉ là, ánh mắt kiên định của Khánh Trần đã khiến hắn bớt đau lòng đi phần nào, lão Lục nói với nhân viên công tác:

"Tiếp tục thay độp đạn cho tên này, cho hắn dùng thoải mái."

Buổi luyện súng này diễn ra từ buổi sáng đến xuống buổi trưa, ngay cả nhân viên công tác trong này cũng đã đổi thành nhóm khác mà Khánh Trần vẫn đang tiếp tục làm quen với các loại súng.

Làm quen với tất cả.

Ban đầu, hắn chỉ thấy hơi khó chịu, nhưng bây giờ tay đang dần dần trở nên đau nhức.

Nếu không phải hắn có cơ thể của siêu phàm giả, có lẽ hắn đã bị thương từ lâu.

Sau khi Khánh Trần bắt đầu làm quen với súng tự động, tổn thương cơ thể do cường độ huấn luyện cao đã biểu hiện rất rõ ràng, nhất là khi sức giật từ báng súng truyền vào bả vai khiến hai chỗ xương sườn bị gãy của hắn cũng bắt đầu đau đớn.

Cho đến lúc này, lão Lục mới nghi ngờ hỏi Khánh Trần:

"Ta đang thắc mắc một vâbs đề, không phải hôm qua ngươi đã bị thương rất nặng sao, chẳng lẽ những vết thương đó không đau sao? Nếu đau thì sao ngươi lại phải tự ngược đãi mình như vậy."

Khánh Trần vừa bóp cò vừa nói:

"Lục ca, có huấn luyện nào mà không đau khổ sao?"

Lão Lục nhớ lại, đúng vậy....Làm gì có chuyện huấn luyện mà không đau khổ?

Khánh Trần nói tiếp:

"Chắc chắn huấn luyện sẽ rất đau khổ, nhưng vì không cần bỏ tiền nên ta sẽ bớt đau khổ hơn chút."

Lão Lục không trả lời, thì ra ngươi mẹ nó đang đẩy thống khổ lên người ta, khó trách tim ta lại đau như thế.

Nhân viên công tác nhìn Khánh Trần, những vỏ đạn vàng óng đã chất đống như núi ở bên cạnh hắn, họ thì thầm nói:

"Lục ca, với tốc độ này của hắn, sợ ngươi sẽ tốn một khoản không nhỏ đâu."

Đôi mắt lão Lục đảo đảo, hắn bỗng khôn khéo nói:

"Ngươi thì biết cái gì, cứ để hắn chơi, ta sẽ bỏ tiền."