Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 508: Không Cần Hâm Mộ Ta




Lão Lục trợn trừng mắt rồi hét lên với nhân viên:

"Lui bia ngắm về phía sau 50 m!"

Lần này Khánh Trần không cần xác nhận đường đạn nữa mà trực tiếp nổ súng, mỗi phát đạn vẫn trúng hồng tâm như cũ!

Không phải hắn muốn khoe khoang, mà vì hắn biết chỉ khi dùng cách này thi mới có thể mau chóng tiếp xúc với súng bắn tỉa.

"Ngươi thật sự chưa động vào súng bao giờ sao?"

Lão Lục nhìn bia giấy cách 50 m rồi đột nhiên hỏi.

50 m là khoảng cách mà súng ngắn có thể bắn chuẩn nhất, có vài người thích tập kĩ thuật bắn nhanh trong cự li một trăm mét, nhưng lão Lục đã từng tham gia thực chiến nên hắn biết, chỉ cần bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách 50m là đủ rồi. Nếu xa hơn sẽ phải đổi sang súng trường tự động để tăng cường hỏa lực.

"Ta từng thử rồi."

Khánh Trần vừa đổi đạn hộp vừa nói:

"Khi ta còn bé, cha ta có một khẩu súng ngắn dùng để phòng thân, sau đó ta đã bán nó."

Lão Lục chợt phát hiện, mới đầu Khánh Trần còn chưa thể đổi đạn lưu loát, nhưng sau khi hắn đổi lại lần nữa đã nhìn thuần thục như người chuyên nghiệp.

Khánh Trần đã lắp xong hộp đạn, hắn nhìn về phía lão Lục:

"Lục ca, ngươi có thể tháo khẩu súng ngắn này ra cho ta xem được không."

Lão Lục suy nghĩ một lúc rồi dùng ngón tay thuần thục gảy mấy lần, khẩu súng Hôi Hồ-012 tiêu chuẩn của quân đội liên bang đã bị tháo ra thành từng bộ phận.

Khánh Trần nhắm mắt trong một giây rồi lưu loát lắp lại Hôi Hồ-012 lần nữa, sau đó lại tháo ra.

Hắn cứ tháo ra rồi lại lắp lại, cho đến lần thứ ba, động tác của hắn đã nhanh như một lão binh trong quân đội liên bang.

Lão Lục gãi đầu, hắn chợt phát hiện, đối phương học bất kể cái gì, cứ lặp lại đến lần thứ ba thì động tác của hắn sẽ thuần thục hơn nhiều.

Thật ra hắn đã bắt đầu cảnh giác, vì trong tư liệu mà họ điều tra được, Khánh Trần hoàn toàn không biết sử dụng súng ống, nhưng năng lực mà thiếu niên vừa biểu hiện lại khác hoàn toàn so với điều tra của họ.

Cho nên, lão Lục có lý do để nghi ngờ Khánh Trần đã làm giả thân phận của hắn trong quá khứ rồi tiếp cận bà chủ Trường Thanh.

Thế nhưng, lão Lục lại cảm thấy chuyện này cũng không đúng, làm gì có nội ứng nhà ai vừa mới vào trang viên lưng chừng núi đã tự làm lộ mình? Có lẽ chỉ có những tên ngu ngốc mới có thể làm như vậy!

Cho nên, so với suy đoán trước kia, bây giờ hắn cảm thấy Khánh Trần đang nóng lòng chứng minh chính mình để nhanh chóng đi sờ súng ngắm hơn.

Lão Lục đã điều tra cặn kẽ quá khứ của Khánh Trần, điều tra lại cũng chẳng tìm thêm được thông tin gì, chỉ có thể xác nhận bằng cách khác.

Nhưng trách nghiệm của lão Lục là bảo vệ an toàn cho Lý Trường Thanh, hắn nhất định phải xác nhận một số việc:

"Khánh Trần, ta muốn xác nhận một số chuyện, ngươi không cần lo lắng gì cả. Nếu ngươi muốn làm việc bên cạnh bà chủ thì bắt buộc phải như vậy."

"Ừ, ta hiểu."

Khánh Trần gật đầu.

Lúc này Khánh Trần đã có quyết định, lí do ban đầu hắn chuyển đến Lý thị vì Nhất nhờ hắn đi gặp mặt, dẫn đến Lý Trường Thanh yêu thích hắn.

Nhưng bây giờ hắn không muốn vì chuyện này mà phải hiến thân, hắn nhất định phải chứng minh thực lực của mình.

Lão Lục dứt khoát dẫn Khánh Trần đến sân bắn tên rồi nói:

"Đây là nơi học bắn tên, vệ sĩ thường không đến đây, nhưng vừa rồi ta thấy thiên phú của ngươi rất tốt, bất kể ngươi dùng súng gì thì chỉ cần bắn thử ba phát là sẽ có thể bắn trúng hồng tâm, nếu ngươi có thể bắn cung giống như bắn súng thì ta sẽ bỏ qua việc này."

Đầu năm nay, người biết bắn súng thì nhiều, nhưng người biết bắn cung thì rất ít.....Thậm chí rất ít người từng thấy cung tên!

Súng là vũ khí cứu mạng nhưng cung là đồ chơi của quý tộc.

Lão Lục nói:

"Ta cũng không làm khó ngươi, dùng cung chắc chắn sẽ khó hơn dùng súng, mục tiêu cách 50 m, chỉ cần trong ba phát bắn mà ngươi có thể bắn trúng bia, chúng ta sẽ không điều tra lại việc này nữa, bất cứ loại súng đạn gì sau này ngươi dùng ở đây đều tính vào hạn ngạch của ta, hạn ngạch của ta cao hơn rất nhiều so với người bình thường, nếu ngươi luyện súng ở bên ngoài, mỗi viên đạn bắn ra đều tốn mấy trăm nghìn."

"Tốt."

Khánh Trần nhẹ nhàng gật đầu, hắn tùy ý lấy một cây cung từ trên giá xuống.

Lão Lục cũng cầm một cây:

"Ta biểu diễn cho ngươi một lần, làm sao để giương cung rồi bắn tên, mọi thứ còn lại đều phụ thuộc vào ngươi."

Nói xong, hắn giương cung rồi buông tay, mũi tên thon dài vút một tiếng rồi cắm vào hồng tâm.

Khánh Trần kinh ngạc nhìn lão Lục, hắn không ngờ người phụ trách an toàn cho Lý Trường Thanh lại đa tài như vậy, cái gì cũng biết chơi.

"Hắc hắc."

Lão Lục nhìn biểu cảm của hắn cười nói:

"Ngươi cũng không cần hâm mộ ta, trăm hay không bằng tay quen."

Khánh Trần nhớ lại động tác của lão Lục, hắn trực tiếp kéo cung rồi bắn ra một mũi tên.

Mũi tên kia bay vụt lên không trung rồi nhẹ nhàng rơi ra ngoài bia ngắm.

Chương 509:

Nhưng mà Khánh Trần không suy nghĩ nhiều, hắn lại rút ra một cây mũi tên, hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên dây cung rồi kéo về phía sau, hắn nín thở bắn ra một mũi tên.

Vút một tiếng, mũi tên lại bắn ra lần nữa.

Giờ phút này, lão Lục rõ ràng cảm nhận được khí chất của Khánh Trần đã thay đổi, hắn không thể nói rõ thứ này đã thay đổi như thế nào, nhưng lại cảm thấy Khánh Trần trở thành một người đã nắm chắc tất cả mọi thứ trong tay.

Bụp một tiếng, mũi tên thứ hai của Khánh Trần bắn trúng bia.

Lão Lục trợn mắt há hốc mồm, muốn bắn cung vào mụch tiêu cách 50 m còn khó hơn nhiều so với bắn súng, vì quỹ đạo của đường đạn sẽ thẳng tắp trong 50 m, nhưng quỹ đạo của tên bắn lại không phải như vậy.

Lúc này lão Lục còn phát hiện ra một chi tiết, khi Khánh Trần kéo cung, cơ thể của hắn hơi nghiêng về phía trước, đây là động tác không tiêu chuẩn nhưng lại rất giống tư thế của hắn.

Nhưng vì lão Lục bị thọt nên mới đứng như vậy, không ngờ Khánh Trần lại học cả động tác này.

Lúc này hắn đã hoàn toàn tin Khánh Trần thật sự là một thiên tài học tập, hắn vội vàng chỉnh lại tư thế:

"Tư thế của ngươi không đúng, trọng tâm cơ thể hẳn phải ngửa ra sau một chút, như vậy mới có thể đứng vững, vì ta bị thọt chân nên mới làm như vậy, ngươi không cần học theo....."

"Bảo sao ta lại cảm thấy hơi khó chịu."

Khánh Trần thầm nói, hắn lại kéo cung lần nữa, mũi tên thứ ba này đã bắn trúng vào hồng tâm.

Không chỉ như vậy, Khánh Trần lại tiếp tục thành thạo kéo cung rồi liên tiếp bắn ra bảy mũi tên, tất cả đều trúng hồng tâm.

Khánh Trần nhìn về phía lão Lục:

"Trăm hay không bằng tay quen."

Lão Lục: "....."

Lần này hắn đã thật sự tin, Khánh Trần có thể thành thạo sử dụng súng nhanh như vậy là nhờ thiên phú.

"Ta sẽ giữ lời, sau này ngươi dùng súng đạn gì ở đây đều tính vào hạn ngạch của ta, cho dù hạn ngạch mỗi tháng có bị dùng hết thì ta cũng sẽ không nhíu mày, vì động tác này không phải của đàn ông."

Lão Lục đau lòng nói.

"Vậy bây giờ ta có thể luyện súng bắn tỉa được chưa?"

Khánh Trần hỏi.

"Có thể."

Lão Lục thở dài rồi nói:

"Chờ đến khi ngươi quen dùng súng thường thì ta sẽ dẫn ngươi đi. Mặc dù ngươi có thể học rất nhanh, nhưng ngươi không nên nóng vội, tỷ lệ những người bình thường sử dụng súng thường cao hơn nhiều so với sử dụng súng bắn tỉa."

"Cảm ơn Lục ca."

Khánh Trần nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng, hắn đã biết lão Lục không phải người xấu, ít nhất thì hắn không cố ý làm khó mình.

Mà lão Lục thì tự nhủ trong lòng, thiếu niên này luôn giữ được bình tĩnh như vậy.

Hắn nhớ lại trận đấu đêm qua, đúng vậy, tố chất tâm lý của thiếu niên có thể đánh bại cấp Lục Địa Tuần Hành trong lồng bát giác tất nhiên sẽ rất mạnh mẽ.

Thật ra trước kia lão Lục từng nghĩ việc Khánh Trần gia nhập vào đội vệ sĩ sẽ chẳng mang lại tác dụng gì, dù sao thì vệ sĩ cũng khác với võ sĩ.

Nhưng bây giờ, đối phương đã bổ sung khuyết điểm không biết dùng súng của hắn.

Lão Lục nhớ lại quãng thời gian luyện súng gian khổ trước kia mà tự nhủ trong lòng, thiên phú giữa người với người trên thế giới này sao lại chênh lệch lớn như vậy.

Hắn dẫn Khánh Trần quay lại khu bắn súng:

"Ngươi tự đi xem đi, cần gì thì cứ nói cho ta biết."

"Lục ca, ngươi có thể đem tất cả các loại súng ra cho ta thử một lần được không, mỗi khẩu súng đều cần năm hộp đạn."

Khánh Trần nói.

Nếu lão Lục muốn đợi đến khi hắn quen dùng tất cả các loại súng thường rồi mới có thể sờ đến súng ngắm, vậy hắn sẽ đi làm quen cho đối phương xem.

Lão Lục vô cùng kinh ngạc:

"Mặc dù hạn ngạch của ta rất nhiều, nhưng sao ngươi lại phung phí vậy?"

"Ta không phung phí."

Khánh Trần lắc đầu nói:

"Chắc chắn sẽ có tác dụng."

Ngay sau đó, lão Lục sai người ta mang tới hai chiếc xe tải chở súng, trên thùng xe rực rỡ muôn màu cái gì cũng có.

Khánh Trần lấy ra từng khẩu rồi thử bóp cò, trong lòng hắn đang yên lặng suy nghĩ cái gì đó.

Hôm nay là ngày làm việc nên có khá ít vệ sĩ đến đây luyện tập, mấy nhân viên công tác và cả lão Lục đều đứng một chỗ giúp hắn thay hộp đạn.

Mà Khánh Trần thì như một cỗ máy lạnh băng đang liên tục nổ súng, không thèm quan tâm bàn tay của mình đã bị lực phản chấn chấn làm đau nhức, hắn vẫn không dừng lại.

Thời gian dần trôi qua, trên mặt đất bên cạnh Khánh Trần đã rải rác nhiều vở đạn đến nỗi không thể đếm nổi là bao nhiêu nữa.

Nhân viên công tác thỉnh thoảng liếc nhìn hắn rồi tự nhủ trong lòng, không biết gương mặt lạ này đến từ chỗ nào, hắn đến đây chỉ để lãng phí đạn dược sao?

Nhưng Khánh Trần đang dùng hạn ngạch của lão Lục nên họ cũng không dám nói gì.

Theo lệ thường, vệ sĩ bình thường sẽ không có quyền điều phối nhiều đạn dược và súng ống như vậy.