Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 501: Là Người Của Lý Thị




Lão Lục nói:

"Ngươi là vệ sĩ của bà chủ, đương nhiên phải ở đây rồi, lúc nào bà chủ đi ra ngoài ngươi cũng phải đi theo.”

"Ừm, hiểu rồi.”

Khánh Trần gật đầu nói.

Lúc này, lão Lục mới nhớ ra lời dặn dò của Lý Trường Thanh, vội vàng nói:

"Dù trên chức vụ, ngươi do ta quản lý, nhưng bà chủ đã nói ngươi muốn làm gì cũng được. Đương nhiên, ta vẫn phải nhắc nhở một chút, tuy bà chủ nói vậy nhưng trong mắt người ngoài ngươi chỉ là vệ sĩ thôi, tốt nhất là giả vờ giống một chút, nếu không người khác sẽ cảm thấy bà chủ không biết dạy dỗ.”

Lão Lục cũng có ý tốt, dù sao Lý Trường Thanh là người có mặt mũi, nếu dẫn một người không hiểu quy củ ra ngoài, sợ rằng sẽ bị chê cười.

Bán Sơn Trang Viên có diện tích cực lớn, giống như là một hoàng cung đồ sộ, thậm chí nếu như không được ai dẫn đường sẽ bị lạc.

Đây là tổ trạch cùa Lý thị, tượng trưng cho địa vị của Lý thị.

Tổ trạch của Khánh thị ở thành phố số 10, Trần thị thì ở thành phố số 7.

Khánh Trần nghiêm túc ghi nhớ địa hình ở đây, kể cả những phong cách nóc nhà mái hiên thiên về kiểu Trung Quốc.

"Vì sao lối kiến trúc ở đây lại khác với bên trong thành phố vậy?”

Khánh Trần hỏi:

"Giống như...”

"Giống phong cách của Jindai đúng không?"

Lão Lục bĩu môi:

"Ngươi không hiểu rồi, thật ra loại phong cách này là truyền thừa của tổ tông chúng ta, gia tộc Jindai chỉ bắt chước thôi. Nguyên liệu gỗ xây nên những căn nhà này đều được vận chuyển từ trên hoang dã, vô cùng quý giá, chỉ có nhân vật lớn có địa vị ở Liên Bang mới có thể ở trong nhà gỗ thôi đấy.”

Điều Khánh Trần muốn hỏi không phải cái này, nhưng hắn đã lấy được đáp án.

Lúc này, hắn chợt phát hiện ra dưới hiên của mỗi căn nhà đều có một cái chuông đồng nặng nề bằng dây đỏ, ngay cả khi có gió, chuông đồng cũng gần như không nhúc nhích tí nào.

Từ xa nhìn lại, bên trên chuông đồng còn có hoa văn kỳ quái, chỉ là cách quá xa nên không thấy rõ ràng.

Lão Lục nhìn theo ánh ămts của hắn, bắt đầu cười ha ha

"Đây chính là vật cấm kị hiếm có trên đời, ngươi có biết vật cấm kị không, đó là thứ mà cả một đời người bình thường cũng không lấy được.”

Sắc mặt của Khánh Trần vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại kinh ngạc....vì sao lão Lục luôn nói những câu trúng tim mình như vậy.

Mà ngại quá, hắn có tận hai vật cấm kị cơ...

Khánh Trần điềm nhiên hỏi:

"Chuông đồng kia là vật cấm kị sao? Nhưng sao lại có nhiều thế, ta đã nghe nói về vật cấm kị, nhưng chưa bao giờ nghe nói có vật cấm kị nào thế này cả.”

Trong Bán Sơn Trang Viên có khoảng chục tòa nhà, mỗi một toà nhà có bốn mái hiên, có nghĩa là gần hai trăm cái chuông đồng.

Nếu là vật cấm kị, số lượng này lại nhiều đáng sợ.

Lão Lục gãi đầu:

"Ta cũng không rõ lắm, dù sao toà nhà nào trong trang viên cũng có cái này hết, nhưng chưa có ai nghiêm túc đếm số lượng cả.”

"Ngươi có biết ID của vật cấm kị này không?"

Khánh Trần hỏi.

"Đây không phải bí mật gì, ACE-020, các chủ nhân của Lý thị gọi nó là Chuông Đồng Vô Tâm.”

Lão Lục nói:

"Ta cũng có thể nói tác dụng của nó cho ngươi luôn, nếu có người có ác ý đến gần, Chuông Đồng Vô Tâm ở gần người đó sẽ vang lên.”

Khánh Trần nói thầm trong lòng, hoá ra tập đoàn còn có thứ này.

Nhưng vật cấm kị này biết một người có ý xấu kiểu gì? Điều này hơi mông lung.

"Trước kia nó đã từng kêu bao giờ chưa?"

Khánh Trần hỏi.

"Đương nhiên là rồi.”

Lão Lục giải thích:

"Mấy năm gần đây thì không, Vì rất nhiều người đều biết đến Chuông Đồng Vô Tâm, cho nên người xấu không dám vào Bán Sơn Trang Viên nữa.”

Khánh Trần bỗng nhiên nghĩ, thứ này có giống với Con Rối Giật Dây, lúc ở cấp một chỉ có một cái, sau khi đến cấp hai sẽ gia tăng số lượng chuông đồng căn cứ vào việc thoả mãn điều kiệu thu nhận không nhỉ.

Ví dụ như Con Rối Giật Dây thông qua việc hiến tế sinh mệnh để gia tăng số người có khống chế.

Lão Lục là người nói nhiều, hắn nhỏ giọng nói:

"Hơn nữa đây cũng không phải là bí mật gì, thứ này là do một vị lãnh tụ Kỵ Sĩ nào đó đưa cho chủ nhà bây giờ. Ngươi có biết Kỵ Sĩ không, Thất gia Lý Thúc Đồng của nhà họ Lý chính là lãnh tụ Kỵ Sĩ bây giờ, một trong số những Bán Thần hiếm hoi.”

Khánh Trần kinh ngạc:

"Lý Thúc Đồng Bán Thần kia là Lý thị sao?”

Lão Lục có cảm giác ra vẻ:

"Ngươi còn nhỏ nên không biết mấy chuyện cũ, tin tức về Thất gia đã gần như bị xoá hết ở trong Liên Minh, rất nhiều dân chúng bình thường cũng không biết hắn là thành viên của Lý thị.”

Khánh Trần thở dài trong lòng, hắn rất mong mình thường xuyên được ở bên cạnh lão Lục, đảm bảo tâm trạng ngày nào cũng rất thoải mái.

"Hai căn nhà nhỏ ở phía trước, bên trái là biệt viện Phi Vân, chỗ ở bình thường của bà chủ, bên cạnh là biệt viện Thanh Sơn của Y Nặc tiểu thư, nghe nói khoảng thời gian trước Đồng Vân tiểu thư cũng đã chuyển vào đó ở rồi.”