Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 500: Thù Lao




🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥

---

Lý Trường Thanh trả lời:

"Theo ta được biết, ngươi sử dụng thuốc biến đổi gen FDE, đúng lúc ta lại quản lý thứ tự thuốc biến đổi gen của Lý thị. Chắc ngươi cũng biết đã không mua được FDE-003, 002, 001 ở bên ngoài nữa rồi.”

Nhất:

"Cho nên?”

"Nửa tháng sau, phòng nghiên cứu có thể sản xuất ra 12 bộ thuốc biến đổi gen giới hạn năm nay, ta cho ngươi một bộ làm thù lao, được không?"

Lý Trường Thanh mỉm cười gửi tin.

Nhất:

"Được rồi, nhưng cũng không thể thiếu tiền đâu đấy.”

Cũng không phải Nhất tham tiền, mà nàng lo nếu không có tiền, cái tên Khánh Trần chết vì tiền kia sẽ không phối hợp đóng kịch với mình.

"Yên tâm đi, sẽ không ít tiền hơn khi ngươi thi đấu quyền anh đâu."

Lý Trường Thanh:

"Nhưng mà nếu ta cho ngươi chọn giữa ta và thuốc biến đổi gen, ngươi sẽ chọn như thế nào?”

Nhất nghiêm túc chân thành trả lời:

"Ta chọn thuốc biến đổi gen, cảm ơn.”

Lý Trường Thanh nghĩ thầm, sao hôm nay Phương Tâm Tung Hỏa Phạm lại không ba hoa chích choè nữa vậy? Như thế làm nàng thấy không quen lắm...nhưng không sao.

Đối với Nhất mà nói, chơi thì chơi, gây chuyện thì gây chuyện, đừng lấy việc quan trọng ra làm trò đùa là được.

Mặc dù nàng ham chơi, nhưng nàng cũng biết thuốc biến đổi gen mới là thứ cần thiết với Khánh Trần, có thứ này, cho dù Khánh Trần phải vứt bỏ Lưu Đức Trụ thì cũng có thể bồi dưỡng ra một tổ chức cấp B rất nhanh.

Cho dù cứ cách mỗi tháng là phải tiêm một loại thuốc biến đổi gen, tiêm xong 002 lại tiêm 001 thì sẽ lâu hơn.

Nhưng ít ra đây còn là một con đường rất ổn định, cho dù Khánh Trần đưa bộ thuốc biến đổi gen này cho ai, sớm muộn gì đối phương cũng trở thành cấp B thôi.

Nhiều nhất 8 tháng.

Nếu ở trong quân Liên Bang, ít nhất phải có quân hàm đại tá, hơn nữa còn phải bí mật trung thành với tập đoàn mới có thể lấy được thuốc biến đổi gen 001, 002, sau khi lấy được thuốc biến đổi gen rồi sẽ phải bán mạng cho tập đoàn.

Vì Nhất đã giúp Khánh Trần đối mặt với người quản lý thuốc biến đổi gen, mới khiến mọi chuyện dễ dàng hơn.

Kỵ Sĩ khiêu chiến sinh tử quan rất nguy hiểm, nếu có người biết được thì sẽ can thiệp vào, lúc trước Trần Gia Chương bị thiệt vì không có người hộ đạo, nên bây giờ mới bị kẹt ở cửa thứ sáu.

Nếu có một Lưu Đức Trụ cấp C, cộng thêm một cao thủ hộ đạo cấp B nữa, Khánh Trần sẽ không dẫm vào vết xe đổ của sư bá Trần Gia Chương.

Lúc này, Nhất gửi điều kiện mà nàng và Lý Trường Thanh đã bàn bạc cho Khánh Trần biết cụ thể.

Mấy chục phút sau, xe lơ lửng chậm rãi dừng lại ở bên ngoài Bán Sơn Trang Viên, Khánh Trần bị lục soát người rất nghiêm ngặt, sau đó mới được lão Lục dẫn vào.

Lão Lục khập khễnh đi ở phía trước, dặn dò:

"Nhớ kĩ đây, về sau cho dù đến đây vào lúc nào cũng không được cầm vũ khí. Hơn nữa, ngươi chỉ có thể hoạt động ở khu nhà phía tây nam, tự tiện đến chỗ khác sẽ bị băm cho chó ăn.”

Bán Sơn Trang Viên có mấy con đường đá xanh ngoằn ngoèo, trên mỗi viên đá còn khắc hình phi long phi phượng.

Lão Lục đi phía trước dẫn đường, hắn vừa quay đầu liền thấy Khánh Trần đang tò mò đánh giá Bán Sơn Trang Viên, vui vẻ cười nói:

"Sao thế? Không ngờ trong thành phố còn có khung cảnh xinh đẹp thế này à?”

Khánh Trần lắc đầu:

"Chưa thấy bao giờ.”

"Đương nhiên ngươi chưa từng thấy rồi.”

Lão Lục cười nói:

"Ở mấy khu khác, ngày nào cũng có người chen chúc trong thang máy, có phải ngươi không thể ngờ được trong trang viên khu thứ nhất còn có hòn non bộ, vườn hoa, hồ nước nhân tạo không? Có phải ngươi không thể ngờ được ở đây còn có nhà ở thấp như vậy không? Ở chỗ kia gọi là sinh tồn, ở đây mới gọi là sinh hoạt...”

Khánh Trần đánh giá xung quanh, không ngờ rằng kiến trúc của Bán Sơn Trang Viên lại thiên về kiểu Trung Quốc cổ, rất nhiều phòng ốc đều được xây bằng gạch đá và gỗ.

Vì những toà nhà cao chọc trời mà thành phố số 18 có vẻ rất náo nhiệt và chật chội, hắn biết thành phố phải phát triển lên trên bầu trời cũng vì mật độ dân số quá lớn.

Mà khu thứ nhất lại khác, có thể đào được một hồ nước nhân tạo ở trong thành phố Liên Bang tấc đất tấc vàng này là đủ để thấy được thân phận địa vị rồi.

Thế nhưng…phong cảnh này lại rất phổ biến ở thế giới bên ngoài.

Nói thật, có thể thế giới bên ngoài không bằng thế giới bên trong, nhưng về mặt không gian sinh hoạt thì chắc chắn có thể đè bẹp được thế giới bên trong.

Còn nữa, “nhà ở thấp như thế” mà lão Lục đắc ý lại là một căn nhà gỗ bốn tầng, mà căn nhà của Khánh Trần ở thế giới bên ngoài cũng là bốn tầng...

Nếu hắn nghèo hơn một chút, không chừng còn phải ở nhà trệt.

Không thể không nói, những lúc như thế này Khánh Trần đều có thể cảm nhận được sự khác biệt về tư tưởng của hai thế giới.

Khánh Trần hỏi:

"Bây giờ đi đâu?”

"Dẫn ngươi đến ký túc xá trước.”