Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 499: Lời Hứa




"Ta mặc kệ."

Ông lão lắc đầu nói.

Lý Thúc Đồng ngẫm nghĩ:

"Ta đồng ý với ngươi, đến ngày mà lãnh tụ đời sau của Kỵ Sĩ trưởng thành, hắn phải nhận một đồ đệ từ Lý thị. Đương nhiên, Lý gia cũng cần có người qua được cửa ải vấn tâm của Kỵ Sĩ mới được.”

"Được, cứ quyết định thế."

Sau khi ông lão đạt được mục đích thì chậm rãi nhắm mắt lại:

"Ta mệt rồi, ngươi đi đi.”

Lý Thúc Đồng không để ý đến thái độ của ông lão, hắn lại thấy là lạ:

"Ngài không cản ta? Ngài hẳn phải biết, chuyện ta làm sẽ không tốt với tập đoàn, Lý thị cũng là một trong những tập đoàn.”

Ông lão ung dung nói:

"Hoa sẽ không nở lại, người sẽ không trẻ lại, muốn làm chuyện gì thì hãy nhân lúc chưa già mà làm nhanh lên, không sẽ phải hối tiếc cả nửa đời sau, đến mức không được ngủ yên.”

"Ờm...thật ra cũng không cần vội thế đâu."

Lý Thúc Đồng ngẫm nghĩ rồi nói:

"Dù sao ta lâu già lắm.”

"Cút.”

...

Đếm ngược trở về 110:00:00.

10 giờ sáng ngày thứ ba xuyên qua, Khánh Trần quấn lại băng vải và thanh nẹp ở bụng mình, để phòng hai cái xương sườn đã gãy lại bị thương lần hai.

Lúc hoạt động thân thể, chỗ xương sườn bị gãy truyền đến cảm giác đau đớn, khiến trên trán hắn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nhất nói:

"Thật ra ngươi không cần liều mạng như vậy, vì một Lưu Đức Trụ mà lại phải mạo hiểm lần nữa, đáng giá sao? Ngươi muốn tin tức gì đều có thể giao dịch với ta, mặc dù không thể giúp được việc lớn, nhưng một chút tình báo thì vẫn được, ví dụ như bao giờ từng câu lạc bộ ra tay với Hằng Xã ấy.”

"Ta không muốn giao dịch với ngươi nữa, vì chẳng bao giờ có chuyện tốt cả."

Khánh Trần bình tĩnh đáp:

"Hơn nữa ta cũng không phải vì Lưu Đức Trụ, mà là vì chính ta, còn có bộ thuốc biến đổi gen kia. Bảy cửa ải sống chết cuối cùng, cái nào cũng cần phải huấn luyện rất lâu mới thử được, cho nên ta phải gia tăng năng lực đối phó với nguy hiểm trước khi yên tâm đột phá.”

Nói cho cùng, Khánh Trần cần năng lực của Lưu Đức Trụ hộ đạo cho mình, hơn nữa còn cần một cầu nối hiểu biết về thế giới bên ngoài.

Nhất lại nói:

"Vậy cũng không cần phải vội thế, nghỉ ngơi hai tuần cũng được mà.”

Khánh Trần lắc đầu:

"Thời gian không đợi ta.”

Lúc này, một chiếc xe lơ lửng màu đen chậm rãi dừng ở tầng 67 toà nhà Lạc Thần, một đoàn tàu hạng nhẹ đang đi xuyên qua toà nhà ở sân ga 66 tầng phía dưới.

Mọi người trong bãi đỗ xe tầng 67 nhìn thấy hoa văn tường vân trên thân xe lơ lửng thì lập tức né tránh ra xa.

Tất cả mọi người đều biết, đây là xe của Lý thị.

Một người đi xuống xe, cũng không rời đi mà yên lặng đứng bên cạnh xe, hai tay giao nhau để trước người chờ đợi, cơ thể thẳng tắp.

Nhìn tư thế giống một cây lao này liền biết là quân tinh nhuệ của tập đoàn quân Liên Bang.

Bên trong mỗi tập đoàn có rất nhiều loại người này, họ có biểu hiện xuất sắc khi đang tại ngũ ở Liên Bang, sau đó được tập đoàn chọn về làm trong công ty bảo an bí mật với mức lương cao, phục vụ cho tập đoàn.

Liên Bang quy định tập đoàn không được có quân đội, nhưng họ có thể có công ty bảo an, công ty bảo an có thể nắm giữ vũ khí hợp pháp sau khi được phê duyệt tư chất.

Trên đời này không có nơi nào là không hề có lỗ thủng, mà tập đoàn lại am hiểu nhất việc tìm một lỗ thủng có thể chui qua trên con đê thật dài, sau đó làm con đê tan tác.

2 phút sau, một thiếu niên mặc quần áo thể thao màu trắng đi ra khỏi thang máy, hắn đến bên cạnh xe lơ lửng:

"Chờ lâu chưa?”

"Không, chỉ chờ ngài hai phút, hơn nữa còn không tới đúng giờ ngài hẹn, là ngài đến sớm."

Nhân viên bảo an cấp dưới của Lý Trường Thanh phụ trách tới đón Khánh Trần lắc đầu, nói thật, hắn làm bảo an cho tập đoàn đã hơn hai năm, đây là lần đầu gặp người đến sớm hơn lịch hẹn.

Sau khi Khánh Trần lên xe, nhân viên bảo an này nói vào trong bộ đàm:

"Đã đón được, bây giờ sẽ trở về, xin xác nhận mật mã thông hành vào Bán Sơn Trang Viên.”

Trong khu nhà phía tây nam Bán Sơn Trang Viên, lão Lục khập khễnh đi vào trong phòng, nói với Lý Trường Thanh qua cửa:

"Bà chủ, đã đón được người rồi.”

Lý Trường Thanh ngẫm nghĩ, bỗng nhiên gửi tin cho Phương Tâm Tung Hỏa Phạm:

"Ta thấy ngươi bị thương rất nặng, cho rằng ngươi sẽ nghỉ ngơi trước, sao lại đến làm vệ sĩ cho ta nhanh thế, muốn gặp ta như vậy sao?”

Phương Tâm Tung Hỏa Phạm:

"Thời gian không đợi ta.”

Nhất đang tự hỏi, nàng chỉ dùng lời của Khánh Trần để đáp lại thôi, không tính là gây chuyện chứ?

Lúc này, Lý Trường Thanh đột nhiên hỏi:

"Đến làm vệ sĩ cho ta, ngươi muốn được trả công như thế nào?”

Nhất yên lặng tính toán, sau đó trả lời:

"Ngươi cảm thấy thế nào.”