Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 498: Gia Chủ Lý Thị




👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

---

Ông lão cảm thán tiếp:

“Cuộc đời quá ngắn, chớp mắt một cái đã già, thật tiếc nuối.”

"Không có gì phải tiếc nuối cả.”

Lý Thúc Đồng cầm tay đối phương:

“Cả đời này ngài đã ngủ với rất nhiều phụ nữ, được nếm rất nhiều sơn hào hải vị, còn được rất nhiều người kính trọng, phẩy tay một cái là có thể gây sóng gió trong Liên Bang, có gì phải tiếc nuối.”

Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói:

“Cũng đúng.”

"Ta phải đi.”

Lý Thúc Đồng nói:

“Ta đến thăm ngài một chút thôi, còn phải đi làm chuyện của mình nữa.”

Nói rồi, Lý Thúc Đồng liền thả lỏng tay ông lão ra.

Chỉ là, ông lão bỗng nhiên lại cầm lấy tay Lý Thúc Đồng, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn:

“Để lại cho ta cháu trai hoặc cháu gái gì đó đã, nếu ngươi đồng ý, ta có thể sắp xếp luôn cho ngươi đêm nay.”

Lý Thúc Đồng dở khóc dở cười:

“Ngài có nhiều cháu như vậy, cũng không thiếu dòng thứ bảy của ta.”

"Khác chứ.”

Ông lão lắc đầu:

“Ngươi đi chuyến này có thể sẽ chết, phải để lại chút huyết mạch mới được.”

Lý Thúc Đồng sửng sốt, hắn nhẹ giọng cười nói dưới ánh trăng:

“Ta không có mong muốn gì với huyết mạch cả, nhưng truyền thừa thì đã có người kế tục.”

"Ồ?”

Ông lão hứng thú:

“Kỵ Sĩ có người kế thừa rồi? Con trai hay con gái?”

"Con trai?”

Lý Thúc Đồng nói.

"Ồ...”

Ông lão hơi thất vọng:

“Vậy chắc cũng đáng ghét như ngươi, sao không nhận con gái?”

Lý Thúc Đồng cạn lời:

“Ngài vẫn còn trọng nữ khinh nam như vậy sao? Trường Thanh bị ngài chiều hư rồi đấy.”

"Được rồi được rồi, con trai cũng được.”

Ông lão lại hỏi:

“Tên nhóc này thế nào?”

"Rất tốt.”

Lý Thúc Đồng chân thành nói:

“Cực kì tốt, trừ hắn ra thì không còn ai có thể trở thành lãnh tụ đời sau của Kỵ Sĩ nữa, có lẽ hắn sẽ mang đến thay đổi mới cho thế hệ Kỵ Sĩ này.”

"Có thể cho ta biết đồ đệ của ngươi là ai không?"

Ông hỏi.

Lý Thúc Đồng lắc đầu:

"Không được, bây giờ hắn đã có con đường của mình, hơn nữa đi rất tốt, không cần bại lộ ở trước mặt người đời sớm như vậy.”

"Ngươi thấy ta cũng sắp vùi sâu vào đống đất rồi đấy, là con trai mà còn không đáp ứng được mong muốn này của cha mình sao?"

Ông lão thấp giọng nói:

"Lão già này chỉ muốn biết cháu trai mình tên gì, trông thế nào thôi, lão già này có thể có ý đồ xấu gì chứ?”

"Ngài đừng giả vờ nữa."

Lý Thúc Đồng nhíu mày:

"Giả vờ trước mặt ta không có ý nghĩa đâu...”

"Chắc hẳn hắn còn rất nhỏ tuổi, ngươi không sợ hắn chết yểu sao?"

Ông lão hỏi:

"Bây giờ Liên Bang không yên ổn, Kashima và Jindai tập trung hoả lực vào phương bắc, lúc nào cũng có thể xảy ra nội chiến. Ta biết từ trước đến nay Kỵ Sĩ luôn chú trọng tự lực cánh sinh, nhưng vấn đề là thời đại khác nhau, nếu không được ai bảo vệ, hắn sẽ chết trong hỗn loạn thật. Đừng nói hắn, ngay cả ngươi cũng sẽ chết.”

Lý Thúc Đồng trầm mặc.

Có rất nhiều người từng nói, Bán Thần không phải vô địch.

Họ nói vậy là vì sợ hãi, nhưng câu nói này cũng đúng.

Ví dụ như tám năm trước, nếu như Lý thị không ra mặt, chỉ sợ Quyền Trượng Hào đã giết chết Lý Thúc Đồng bằng pháo điện tử.

Khoa học kỹ thuật của loài người phát triển quá nhanh, đến mức ngay cả Bán Thần cũng phải e dè.

Không chỉ Quyền Trượng Hào, trên thực tế mỗi một tập đoàn đều có thứ bí mật của mình, đề phòng năng lực ám sát đơn lẻ của Bán Thần.

Thậm chí có thể nói, lịch sử chạy đua vũ trang trước kia của Liên Bang cũng được mô phỏng theo Bán Thần.

Các tập đoàn hoặc là bồi dưỡng Bán Thần của mình, hoặc là nghiên cứu ra vũ khí đủ để giết chết Bán Thần, đều không ngoại lệ.

Cũng giống với việc sau khi vũ khí hạt nhân xuất hiện ở thế giới bên ngoài vậy, tất cả đều nghiên cứu ra cách dùng đạn hạt nhân để bao trùm cả Trái Đất.

Khi một thứ có thể uy hiếp đến mạng sống của ngươi xuất hiện, trong đầu ngươi chỉ nghĩ đến việc sẽ đối phó như thế nào.

Ví dụ pháo điện từ cự li dài 180 cây số bắn trúng từ trên cao, thậm chí còn không cần hệ thống nhắm mục tiêu tầm xa.

Hơn nữa trên đời này không chỉ có mỗi Quyền Trượng Hào là có thể giết chết Bán Thần.

Thời đại thay đổi, loài người đã nắm giữ vũ khí đủ để giết thần.

Lý Thúc Đồng tràn đầy cảm xúc.

Ông lão nhìn Lý Thúc Đồng:

"Lần này ngươi đi phương bắc, có dẫn hắn theo không?”

"Không."

Lý Thúc Đồng lắc đầu:

"Hắn trưởng thành nhanh hơn ta nghĩ, không cần ta cố gắng dạy gì nữa.”

"Nếu ngươi đã không dẫn theo, hãy giao hắn cho ta.”

Ông lão mỉm cười nói:

"Ngươi yên tâm, dù hắn không phải người nhà họ Lý nhưng ta sẽ không đối xử tệ bạc với hắn.”

"Không được."

Lý Thúc Đồng nhíu mày.

"Vậy ngươi hãy để lại một truyền thừa cho Lý thị chúng ta đi."

Ông lão cũng không thèm nhượng bộ nữa:

"Hoặc ngươi để lại huyết mạch, hoặc ngươi để lại truyền nhận. Lúc trước sư phụ ngươi nhận ngươi làm đồ đệ, cũng vì hắn đã đồng ý với ta là sẽ chọn đồ đệ trong nhà họ Lý, nếu không ngươi cho rằng sẽ đến lượt ngươi chắc?”

Lý Thúc Đồng tức giận:

"Sư phụ ta thấy được cố gắng của ta mới nhận ta làm đồ đệ, có liên quan gì tới ngươi?!”