Khánh Trần ngồi trong xe bay, hỏi câu hỏi hắn cất dấu sâu trong linh hồn:
"Nhưng mà sao có thể lừa ta như vậy, làm gì có sư phụ nào lừa đồ đệ như vậy chứ? Hơn nữa, sao tỉ lệ nộp thuế lại cao như vậy! ?"
Nhưng vào lúc này, trong lòng Khánh Trần bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa, ngọn lửa đó giống như muốn tiêu cháy tất cả máu trong người hắn.
Mạch máu của hắn đang dãn nở, bởi vì máu quá nóng, trên trán hắn đang toát ra một lớp mồ hôi mịn.
Lửa giận trong lòng hắn giống nham thạch đột nhiên bắn ra từ trong khe sâu!
Đến mức, thậm chí Khánh Trần không sử dụng thuật hô hấp mà những hoa văn hình ngọn lửa đã dần dần hiên lên trên khuôn mặt hắn!
Chỉ là, ngọn lửa này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không biết tại sao, đường vân ngon lửa trên mặt Khánh Trần chuyển từ màu đỏ sang màu lam, sau đó ngọn lửa trong lòng hắn cũng biến mất.
Trong xe bay, Nhất lẩm bẩn:
"Lúc sư phụ ngươi giả chết thì ngươi không thức tỉnh được, nhưng khi nói đến việc ngươi phải nộp thuế một nửa số tiền thì ngươi lại suýt nữa thì thức tỉnh?"
Khánh Trần nghi hoặc:
“Vừa rồi ta suýt nữa thì thức tỉnh sao? Nhưng vì sao ta lại không thức tỉnh được."
Nhất nói:
"Ta cũng không biết, những chuyện như thức tỉnh...Không thuộc về lĩnh vực khoa học mà ta có thể giải thích, nó thuộc về tinh thần học. Nhưng mà, ngươi đã có dấu hiệu thức tỉnh, nếu ngươi muốn thức tỉnh thì phải chịu tác động lớn hơn nữa."
Khánh Trần cau mày, hắn cảm thấy hơi tiếc nuối, nếu có thể trực tiếp thức tỉnh thì sức chiến đấu của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Hắn hỏi:
"Nếu như ta thức tỉnh, tố chất thân thể của ta sẽ thay đổi như thế nào?"
"Có lẽ tố chất thân thể của ngươi sẽ được tăng lên lần nữa.”
Nhất nói.
Sau mỗi lần thăng cấp, Kỵ sĩ vốn là người mạnh nhất trong những người cùng cấp, nếu như Khánh Trần có thể thức tỉnh lần nữa thì sẽ đạt cảnh giới gì đây?
"Vậy có người tu hành nào lại đột nhiên thức tỉnh hay không?”
Khánh Trần tò mò hỏi.
"Trong trí nhớ của ta thì không có, dù sao thì người tu hành đã giải phóng được hết tiềm lực rồi, bọn họ không còn khả năng thức tỉnh mới đúng.”
Nhất trả lời.
Khánh Trần im lặng.
Nhất tò mò nói:
"Ngươi không cảm thấy khổ sở sao, suýt chút nữa thì thức tỉnh rồi, thật là đáng tiếc."
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:
"Đường còn rất dài, nhất định ta còn cơ hội khác, đã bỏ qua rồi thì không cần lãng phí thời gian để tiếc nuối."
Nhất:
"Chậc chậc."
....
Khánh Trần không thực sự đi bộ đến sàn đấu quyền anh, dù sao thì thành phố số 18 cũng rất lớn.
Chờ hắn đi bộ đến khu thứ bốn thì trời đã sáng rồi.
Giờ phút này, tin tức liên quan tới việc Khánh thị phá hủy ngục giam số 18 đã bị truyền ra toàn bộ liên bang.
Nhưng mà, không có tập đoàn có phản ứng quá lớn đối với tin tức nào, mọi người đều coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tất cả đều giữ im lặng.
Khi xe bay của Khánh Trần đáp xuống sân bay của sàn đấu Hải Đường, hắn đã nghe tiếng hò hét truyền đến từ bên trong.
Có vẻ những chuyện vừa xảy ra bên ngoài không hề ảnh hưởng đến nơi này.
Những con bạc này không quan tâm đến buổi biểu tình của học sinh, cũng không quan tâm đến chuyện tối nay có một vị Bán Thần đã chết, bọn họ chỉ quan tâm mình có thắng cược hay không.
Sau khi Giang Tiểu Đường biết Khánh Trần đến đây, nàng lập tức đi tới cửa rồi đánh giá hắn:
"Ngươi...Sao lại tới đây?"
Sau khi Khánh Trần xuống xe, hắn nhiệt tình nói:
"Chị!"
Hình ảnh trên màn hình xe bay bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.
Khánh Trần gọi tiếng chị làm Giang Tiểu Đường sững sờ, sau đó nàng bỗng nhiên nở nụ cười ở trong màn đêm, nụ cười đó giống như bông hoa đang nở rộ.
Nụ cười này không còn quyến rũ nữa mà vô cùng ngây thơ, thậm chí còn làm người ta sinh ra ảo giác, tựa như có hương thơm thoang thoảng trong đêm.
Đây là một nụ cười xuất phát ra từ nội tâm.
Giang Tiểu Đường đi quanh Khánh Trần một vòng:
"Ngươi vì tỉ lệ chia hoa hồng của Quyền Vương cấp Lục Địa Tuần Hành nên mới gọi ta là chị sao?"
Khánh Trần chân thành nói:
"Chia hay không chia hoa hồng không quan trọng, chỉ là ta cảm thấy rất thân thiết với ngươi, nên muốn gọi một tiếng chị mà thôi."
Trong xe, Nhất dùng giọng nói cực nhỏ rồi cảm khái:
"Cuối cùng Kỵ Sĩ cũng xuất hiện một nhân vật hung ác có thể hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi."
"Không cần biết ngươi có mục đích gì, dù sao ngươi gọi ta một tiếng chị cũng làm ta cảm thấy rất vui."
Giang Tiểu Đường cười híp mắt nói, nàng quay đầu nói với một bên thủ hạ mặc âu phục màu đen bên cạnh:
"Nói cho trọng tài, buổi tối hôm nay sàn đấu Hải Đường không được phép xuất hiện người chết."
"Tuân lệnh.”
Tên thủ hạ gật đầu.
Giang Tiểu Đường cầm ống tay áo của Khánh Trần rồi đi vào, trên đường nàng còn hỏi han hắn:
"Ngươi không sao chứ...Ta đang hỏi trận đấu quyền anh lần trước ngươi bị thương có sao không?"