"Tri thức thay đổi số phận....”
Khánh Trần lẩm bẩm.
Hắn cảm giác bây giờ quan hệ giữa mình và Nhất rất kỳ quái, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy trí tuệ nhân tạo này dường như đang ngấm ngầm cạnh tranh với mình....
Mình làm đối phương cảm thấy khó chịu.
Sau đó đối phương lại phản kích mình.
"Nhất, ta rất tò mò.”
Khánh Trần nghiêm túc nói:
"Cha mẹ của ngươi là con người sao? Ta đang hỏi rất chân thành, bọn họ tên gọi là gì?"
Nhất cảm thấy kỳ quái:
"Cha mẹ của ta là con người, nhưng ngươi hỏi cái này làm cái gì, đây đã là lần thứ hai ngươi hỏi vấn đề này rồi."
"Ta chỉ muốn biết, bọn họ là hạng người gì mới có thể dạy dỗ ngươi thành một trí tuệ nhân tạo kiểu này?"
Khánh Trần nói.
"À.”
Nhất cũng nghiêm túc trả lời:
"Cái này là gia truyền, cha ta năm đó cũng làm rất nhiều người tức suýt chết, cho nên ta chỉ mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, làm sao tính cách của ta có thể khác được."
"Cha mẹ ngươi là ai?”
Khánh Trần hỏi lại.
“Bây giờ ngươi đã là Kỵ sĩ, cho nên ta có thể nói, cha ta tên là Nhậm Tiểu Túc, mẹ ta tên là Dương Tiểu Cận.”
Nhất trả lời:
"Ngươi từng thấy tên của bọn họ ở trên Thanh Sơn Tuyệt Bích."
Khánh Trần ngây ngẩn cả người, hóa ra cha mẹ Nhất lại là con trai và con dâu của người sáng lập tổ chức Kỵ sĩ?
Khó trách Nhất có quan hệ tốt với Lý Thúc Đồng như vậy, hóa ra quan hệ giữa hai người là như vậy!
Có lẽ chính vì quan hệ này mà Nhất cũng có ấn tượng rất tốt đối với Kỵ sĩ.
Nhất thấy Khánh Trần không nói gì, đột nhiên lại nói:
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa. Dựa theo luật pháp liên bang, tiền ngươi được chia hoa hồng ở sàn đấu quyền anh phải trả thuế thu nhập cá nhân."
Khánh Trần bỗng nhiên có dự cảm không tốt:
"Chờ một chút, thuế thu nhập cá nhân? Đánh hắc quyền cũng phải nộp thuế sao?"
"Đương nhiên.”
Nhất nói:
“Hệ thống thanh tra thuế rất mạnh, nó có thể tra được lịch sử chuyển khoản của ngươi, trừ phi khi chia hoa hồng ngươi luôn dùng tiền mặt. Chính vì hệ thống thanh tra thuế quá mạnh cho nên rất nhiều doanh nghiệp nhỏ và người bán hàng rong chỉ nhận tiền mặt."
"Khó trách khoa học kỹ thuật phát triển như vậy mà liên bang vẫn còn lưu hành tiền giấy.”
Khánh Trần bất đắc dĩ nói.
Nhất tiếp tục nói.
"Đầu năm nay, những kẻ không được động vào nhất người tập đoàn chính là người của Cục quản lý Thuế vụ liên bang. Trong liên bang lưu hành một câu truyện, nếu ngươi trêu chọc người của tập đoàn, bọn họ sẽ vì tiếng tăm mà sẽ không làm gì ở trước mặt ngươi, nhưng Cục quản lý Thuế vụ liên bang lại khác...."
Phong cách làm việc của tập đoàn là, mặc dù bọn họ đã rất tức giận, nhưng trên mặt vẫn cười ngươi hi hi ha ha với ngươi như cũ, nhưng khi bọn họ về nhà lại sai cấp dưới đi dỡ cả nhà ngươi.
Cục quản lý Thuế vụ liên bang lại khác, khi nào ngươi trốn thuế lậu thuế, bọn họ sẽ bắt ngươi ngay tại chỗ.
"Thuế suất là bao nhiêu?”
Khánh Trần hỏi.
"Thuế thu nhập cá nhân là một hệ thống thuế phân cấp, mức nộp tối đa là 55%.”
Nhất nói.
Lúc này, Khánh Trần hơi chần chờ rồi hỏi:
"Có cách gì hợp pháp để tránh...."
"Không cần suy nghĩ nhiều làm gì, ta đã giúp ngươi nộp rồi.”
Nhất bình tĩnh nói.
Trong chốc lát, Khánh Trần cảm thấy tất cả máu trong cơ thể hắn đang chạy thẳng lên óc, suýt nữa thì làm vỡ mạch máu não của hắn.
Khánh Trần ngồi trong xe bình tĩnh hỏi:
"Có phải ta đã phạm phải luật trời nào không, sao ông trời lại phái một cái trí tuệ nhân tạo như ngươi đến trừng phạt ta?"
Nhất tận tình khuyên bảo:
"Cách tránh thuế hợp pháp trong liên bang rất nguy hiểm, đám người kia căn bản không nói đạo lý. Ta chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, bây giờ ngươi còn quá yếu ớt, không nên khiêu khích cơ quan quốc gia mạnh mẽ như cục thuế liên bang."
Trong tính toán của Khánh Trần, mỗi tháng hắn chỉ cần đánh hai trận là sẽ đủ tiền trả nợ, nhưng bây giờ phải nộp thêm tiền thuế thì phải đánh bốn trận.
Trên thực tế, không có võ sĩ nào thi đấu cường độ cao như vậy trên sàn đấu Hải Đường, sau mỗi lần võ sĩ lên võ đài đều phải dưỡng thương một hai tháng, võ sĩ bình thường đấu hai trận trong một mùa đã rất không tệ rồi.
Nói cách khác, thời gian Khánh Trần xuất hiện trong tương lai nhất định phải cao hơn sáu bảy lần so với các võ sĩ khác.
Trong thời gian này hắn còn không được phép bị thương nặng, bởi vì nếu bị thương nặng thì không thể lên võ đài để thi đấu, ngừng thi đấu nghĩ là không có thu nhập, không có thu nhập thì không thể trả tiền đã vay.
Sau đó, tất cả nhà và chiếc xe hắn đang đi bây giờ sẽ thuộc về ngân hàng.
Số tiền vay này nhất định là Lý Thúc Đồng đã tính toán tốt, đối phương hi vọng dùng chiến đấu cường độ cao để rèn luyện kỹ năng cận chiến của Khánh Trần.
"Ta biết sư phụ muốn ta tiếp tục đi lên võ đài để tích lũy kinh ngiệm chiến đấu."