Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 426: Phá Sản




Mỗi ngày 10 chương là quá năng suất luôn á. Các bạn đừng quên ĐỀ CỬ để ủng hộ mình nhé!

---

Đột nhiên, hắn cảm thấy mình hơi đau răng.

Cũng may, vị sư phụ này còn có chút lương tâm, hắn đã trả số tiền đặt cọc rồi!

"Thế nhưng, với uy tín của ta mà có thể vay nhiều tiền như vậy sao, những ngân hàng của tập đoàn đều là kẻ ngu sao?”

Khánh Trần hỏi.

"Thân phận của ngươi là con trai của một thương gia giàu có, đương nhiên có thể vay rất nhiều tiền, hơn nữa Lý Thúc Đồng lại vay của cả ba nhà Lý thị, Khánh thị, Trần thị mỗi nhà đều vay một ít, cho nên số tiền ngươi nợ mỗi nhà cũng không quá nhiều.”

Nhất trả lời.

Khánh Trần kinh hãi:

"Việc này không cần chính ta đi làm sao..."

Nói đến đây hắn mới kịp phản ứng, lúc đó trong tay sư phụ vẫn còn vật cấm kỵ ACE-005, cho nên hắn có thể biến thành khuôn mặt của mình để đi vay!

Sư phụ, ngài dùng vật cấm kỵ đi làm những chuyện như thế này, chẳng lẽ lương tâm không cắn rứt sao ! ?

Trước đó Khánh Trần còn vừa mới khen sư phụ hắn ra tay thật là hào phóng, nhưng không nghĩ tới đối phương lại làm chuyện như thế.

Từ khi nhận được hơn 10 triệu tiền mặt từ sàn đấu quyền anh, Khánh Trần còn từng cho là mình có thể tung hoành trong trường học, nhưng không nghĩ tới mình căn bản không phải là phú ông, mà là con nợ!

Thành thật mà nói, Khánh Trần thực sự không nghĩ tới ở cái tuổi mà đáng lẽ ra hắn phải ngây thơ trong sáng thì đã phải gánh một khoản nợ khổng lồ.

Cái này mẹ nó không phải cũng là truyền thống Kỵ Sĩ lừa đồ đệ đấy chứ?!

"Ta có một vấn đề, sư phụ ta có từng phải gánh nợ như thế này không ?"

Khánh Trần hỏi.

"Có."

Nhất hờ hững trả lời:

"Lúc trước sư thúc hắn đưa hắn lên võ đài, sau khi hắn bị đánh thì không muốn đi nữa, nhưng sau đó sư thúc hắn muốn hắn phải đi thế là cũng lấy danh nghĩa của hắn để vay hơn 20 triệu."

Khánh Trần ngơ ngác, hắn thầm chửi rủa trong nội tâm:

Trong tổ chức Kỵ Sĩ còn ai là người tốt hay không?!

"Ta đã biết tại sao hắn vội vã giả chết rồi.”

Khánh Trần cảm khái:

"Nếu không giả chết nhanh thì khoản nợ này sẽ bị lộ! Thì ra không phải sư phụ ta muốn tránh tập đoàn đâu, mà là đang tránh ta!"

Cái gì mà vật cấm kỵ ACE-002.

Cái gì mà Thần Minh Quyền Trượng.

Giờ phút này, Khánh Trần chỉ cảm thấy mình bị Lý Thúc Đồng và Khánh thị cùng nhau lừa hắn một lần!

Khánh Trần lại xem qua văn bản tài liệu lần nữa, mỗi tháng hắn phải trả số tiền là 242 vạn!

"Chờ một chút."

Khánh Trần nhíu mày:

"Xe bay này dùng nhiên liệu là ôxy lỏng và mê-tan đúng không, đại khái mỗi tháng cái đồ chơi này phải tốn bao nhiêu tiền?"

"Cộng thêm tiền bảo hiểm và bảo dưỡng, mỗi tháng tốn khoảng khoảng 6.1 vạn, đây là đồ chơi của kẻ có tiền.”

Nhất trả lời.

Khánh Trần cân nhắc một lúc:

"Cái kia...Ngươi cho ta xuống đi, ta sẽ đi bộ đến sàn đấu quyền anh. Làm như vậy thì không cần trả tiền nhiên liệu, ta thích đi bộ hơn."

"Chậc chậc.”

Nhất nói:

"Đường đường là võ sĩ hạng hổ, lại còn là đệ tử thân truyền duy nhất của Bán Thần, vậy mà chỉ vì chút tiền nhiên liệu mà không dám ngồi xe bay. Xe này ngươi mua rồi mà, trả thêm ít tiền nhiên liệu cũng không được sao?"

"Tại sao một trí tuệ nhân tạo lại phát ra tiếng 'Chậc chậc' được.”

Khánh Trần buồn bực nói:

"Ngươi có tin ta mấy ngày nữa ta sẽ tìm ra mấy thân phận khác của ngươi hay không!"

Nhất:

"Chà chà!"

Khánh Trần: "..."

Hắn thử tính toán một chút, tiền mà lúc trước Lý Thúc Đồng cho hắn cũng đủ trả tiền vay mấy tháng, không phải là hắn keo kiệt, mà thật sự là hắn từ khi sinh ra đến giờ hắn còn chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.

Hắn còn cho là sau khi đến thế giới trong có sư phụ là Lý Thúc Đồng, chỉ cần vài phút là mình có thể đi đến đỉnh cao của cuộc sống.

Nhưng kết quả là, tiền nợ đã khiến hắn đi đến đỉnh cao của cuộc sống.

"Ta muốn hỏi, nếu như ta không trả tiền, có phải ngân hàng sẽ thu hồi chiếc xe và căn nhà là được rồi đúng không? Sau đó sẽ tuyên bố phá sản?”

Khánh Trần hỏi.

Hắn đang nghĩ, mình có phải là kỵ sĩ đầu tiên bị phá sản hay không?

Không đúng, với truyền thống lừa đồ đệ của kỵ sĩ thế hệ này, có lẽ mình không phải là người đầu tiên phá sản...

Nhất nhẹ nhàng nói:

"Liên bang không có pháp luật nào cho phép cá nhân phá sản, một khi mắc nợ thì sẽ phải mang trách nhiệm suốt đời."

"Vì sao?”

Khánh Trần sửng sốt hỏi.

"Vì ngươi đang nợ tiền của tập đoàn.”

Nhất nói:

"Tập đoàn còn có thể khống chế nghị viện, sao bọ họ có thể cho phép người nào đó tránh né nợ nần?"

"Vậy nếu như ta không trả được thì sẽ có chuyện gì xảy ra?”

Khánh Trần hỏi.

"Nếu quá hạn tháng thứ nhất, ngày đầu tiên, điện thoại di động của ngươi sẽ nhận được tin nhắn đòi nợ, ngày cuối cùng, ngân hàng sẽ thu hồi tất cả tài sản của ngươi."

"Nếu như quá hạn ba tháng, tập đoàn sẽ cho ngươi chọn một trong hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là bán lại nội tạng của bản thân, sau đó bọn họ sẽ mua nội tạng mô phỏng giá rẻ cho ngươi thay. Lựa chọn thứ hai là cho ngươi việc làm, để ngươi dùng con việc để trả tiền."

"Chờ một chút.”

Khánh Trần nghi ngờ hỏi:

"Nội tạng ở thế giới trong có thể trực tiếp mua bán sao?"

"Đương nhiên là có thể.”

Nhất nói.

Loại chuyện này tuyệt đối không được cho phép ở thế giới ngoài.