Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 411: Người Cùng Kề Vai Chiến Đấu




👾TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI (BẢN DỊCH): Hài hước, hệ thống, hài hước, giả trư ăn thịt hổ, phế vật lưu....👾

---

Trong một toà nhà lớn ở một nơi nào đó dưới mặt đất không muốn ai biết, có một ngục giam bí mật.

Nơi này vô cùng trống trải, không có bất kì đồ trang trí gì, chỉ có bê tông và vài cây cột chịu trọng tải.

Bên trong không gian hình tròn rộng lớn chỉ có 35 phòng tù xây sát tường, 80 cảnh vệ dắt súng ngắn bên hông, đi đi lại lại tuần tra giữa 35 phòng giam, có hơn mười con chó robot nghiệp vụ lẳng lặng đứng trước hai cánh cửa vào một nam một bắc.

Kỳ lạ là trên những khẩu súng của bọn họ đều có ống giảm thanh, hơn nữa cảnh vệ cũng mặc quần áo hàng ngày, không ai mặc đồng phục.

Trong nhà tù yên tĩnh, giữa bãi đất trống bên ngoài lại có một người đàn ông trung niên đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên trong túi hắn, người đàn ông trung niên mở mắt ra nhìn tin nhắn, cười nói:

"Mọi người, đã sắp đến thời gian hẹn trước rồi, nhưng mà Lý Thúc Đồng cũng không dựa theo manh mối mà chúng ta cung cấp đi cứu các ngươi, còn chẳng nhìn thấy một bóng người nào ở đây cả.”

Trong 35 phòng giam đều yên lặng, không ai đáp lại hắn.

Có lẽ tám năm nay vẫn luôn trầm mặc, mọi người mới không quen mở miệng nói chuyện.

Người đàn ông trung niên kia đi đến một phòng tù, nhìn vào bên trong song sắt, chế giễu nói:

"Đây chính là bạn bè trong miệng các ngươi sao?”

Trong phòng giam có một bóng người gầy trơ xương, tóc tai bù xù ngồi dựa vào tường, mái tóc rối tung và bộ râu khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt hắn.

"Trình Khiếu.”

Người đàn ông trung niên cười nói:

"Ngươi có nghĩ rằng người bạn kề vai chiến đấu vì lý tưởng với ngươi năm đó, tám năm sau sẽ từ bỏ ngươi không?”

"Các ngươi cho hắn tin tức giả, hắn không đi cũng rất bình thường.”

Giọng nói khàn khàn của Trình Khiếu truyền đến.

Hắn đã không nói chuyện quá lâu rồi, cho nên giọng điệu có vẻ hơi cứng ngắc.

Trên bức tường mờ tối của phòng tù có lít nha lít nhít những chữ cái bị Trình Khiếu dùng móng tay khắc ra, bởi vì chúng quá dày đặc nên căn bản không nhìn rõ là viết cái gì.

Có thể nhìn ra một người đã dùng ý chí chống lại sự cô độc thế nào.

Người đàn ông trung niên cười nói:

"Không không không, dựa theo tính cách của hắn trước kia, dù chỉ có một manh mối giả, nhất định cũng phải đi xem một chút. Trình Khiếu, hắn cũng bị nhốt tám năm, thời gian tám năm này đủ để mài mòn sự sắc bén của một người, mài mòn tinh thần của một người.”

Trình Khiếu chật vật cười:

"Ngươi sai.”

"Ta sai ở đâu?”

"Nếu tinh thần của hắn bị mài mòn, nếu hắn không quan tâm đến chúng ta, vậy hắn đã sớm rời khỏi ngục giam kia rồi.”

Trình Khiếu tỉnh táo nói:

"Nếu không phải hắn quan tâm đến mạng sống của chúng ta, ngươi cho rằng ngục giam kia thật sự có thể nhốt hắn sao?”

Sắc mặt người đàn ông trung niên cứng lại, hắn biết Trình Khiếu nói thật.

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói:

"Hắn ở trong tù chỉ là để tự vệ, nếu hắn không giữ lời hứa, tự mình đi ra khỏi ngục giam, tập đoàn ắt có rất nhiều biện pháp giết chết hắn. Bây giờ là thời đại nào rồi, Bán Thần cũng không phải vô địch.”

Trình Khiếu chậm rãi đứng dậy, đi đến cửa sắt tù giam, nhìn người đàn ông trung niên cách song sắt:

"Ngươi sợ hãi hắn, cho nên ngươi luôn luôn nhấn mạnh Bán Thần không phải vô địch.”

Người đàn ông trung niên nhìn đôi mắt sáng ngời của Trình Khiếu đang nhìn mình chằm chằm dưới mái tóc và bộ râu xồm xoàm.

Người đàn ông trung niên cười lạnh nói:

"Ta không có hứng thú thảo luận loại chuyện này với ngươi, ta chỉ biết là nếu đêm nay Lý Thúc Đồng không đi cứu các ngươi, vậy các ngươi sẽ không có giá trị, cho nên đều sẽ chết.”

"Ngươi dám giết chúng ta?"

Trình Khiếu mỉm cười nói:

"Trần thị đã chuẩn bị sẵn sẽ phải hứng chịu cơn giận của Bán Thần chưa.”

"Trên đời này cũng không chỉ có mỗi Lý Thúc Đồng là cấp S.”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói:

"Hơn nữa chỉ cần vị kia của nhà họ Tần vẫn ở trong tay chúng ta, Lý Thúc Đồng sẽ không dám cá chết lưới rách. Bây giờ là 40 phút cuối cùng, nếu 40 phút sau Lý Thúc Đồng còn không xuất hiện ở chỗ chúng ta cung cấp manh mối, ta sẽ nghe lệnh bí mật giải quyết 35 người các ngươi.”

"Cái chết không uy hiếp được chúng ta, ngươi đã sớm biết chuyện này.”

Trình Khiếu bình tĩnh nói.

Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói:

"Mấy năm này ở chung xuống ta đã biết các ngươi kiên cường, bây giờ ta chỉ cảm thấy buồn thay các ngươi, người bạn mà mình luôn nhớ mong, vậy mà lại bỏ mặc mình như thế. Nếu là ta, ta sẽ cực kì buồn bã.”

Trình Khiếu nở nụ cười:

"Loại người như ngươi không xứng có bạn. Ngoài ra, bây giờ ta cực kì vui vẻ.”

"Vui vẻ?"

Người đàn ông trung niên cười lạnh:

"Ngươi bị điên sao, tại sao lại thấy vui vẻ?”

"Ta vui vẻ bởi vì Lý Thúc Đồng không đi cứu chúng ta.”