Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 412: Tuyết




Hai tay Trình Khiếu nắm lấy song sắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên:

"Điều này nói rõ cuối cùng hắn đã học được cách nhẫn tâm, học cách không nhân từ. Trong tám năm nay ta vẫn luôn suy tư mình sai ở chỗ nào, cuối cùng ta đã hiểu ra, là trước kia chúng ta quá mềm yếu chỉ muốn giải quyết vấn đề trong hòa bình, chúng ta tin tưởng lời hứa hẹn của chính khách, tin tưởng sự dối trá của quốc hội, cuối cùng mới rơi vào tình cảnh này. Bây giờ Lý Thúc Đồng không bị các ngươi đùa giỡn, không có lòng dạ đàn bà, cuối cùng hắn đã trở thành một lãnh tụ thực thụ.”

Giọng nói của Trình Khiếu vang vọng trong ngục giam bí mật trống rỗng.

Những tù nhân trong 34 phòng giam còn lại cũng chậm rãi đứng lên, đi đến trước song sắt, yên lặng nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên.

Sĩ quan này bị nhìn đến mức run rẩy trong lòng, bỗng nhiên nói với binh sĩ xung quanh:

"Mở hết phòng tù ra cho ta, tập trung bọn họ đến giữa bãi đất trống, đến giờ lập tức chấp hành xử quyết!”

Đếm ngược: 5:15:00.

Trên đường cái trong rừng rậm của thành phố số 18, đội ngũ du hành đang chậm rãi đi về phương bắc.

Từ 7 giờ buổi sáng đến 6 giờ 45 phút tối, ngoại trừ giữa trưa nghỉ ngơi qua loa, thời gian còn lại tất cả bọn họ đều dùng để đi bộ.

Tuyết lớn rơi từ trên trời cao xuống khiến cả thành phố trở nên trang nghiêm.

Bông tuyết vừa rơi xuống đất đã hoá thành băng tan với nước bùn.

Một học sinh cúi đầu nhìn lại, chẳng biết lúc nào giày của hắn đã thấm ướt, nước tuyết lạnh lẽo khiến đôi tất cũng lạnh thấu xương.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện những bạn học khác cũng như thế, ống quần của một số người còn ướt đẫm.

Điều này khiến việc du hành càng thêm gian nan.

Nhiệt độ trong không khí giảm xuống rất nhanh, mặt đất chậm rãi kết thành một lớp băng.

Đến lúc này, bông tuyết rơi xuống đã chồng chất thành một vương quốc màu bạc.

Đám người du hành cẩn thận dẫm lên tuyết đọng, thỉnh thoảng còn có người trượt chân ngã xuống đất.

Lúc sáng sớm có trên chục nghì người du hành, đến lúc tuyết lớn đầy trời, số lượng đã bắt đầu chậm rãi giảm bớt.

Trong đội ngũ du hành này, ít nhất có một phần ba số người chỉ muốn kiếm ba bữa cơm mà thôi, bọn họ không muốn tiếp tục đi đến đích với các nữ sinha.

Thế là những người muốn kiếm cơm rời đi đầu tiên.

Bọn họ lặng lẽ ném biểu ngữ ở đầu phố, xé toang lớp giấy mặt trên, rời khỏi đội du hành.

Trước khi rời đi, thậm chí bọn họ còn cướp sạch từng chiếc xe đẩy nhỏ chuyên chở đồ ăn, tình hình rất hỗn loạn.

Về sau, một vài người du hành bị ảnh hưởng bởi sự nhiệt tình của các học sinh cũng bắt đầu không chịu được.

Bôn ba trong thời gian dài và nhiệt độ thấp để cho người ta cảm thấy bị dày vò.

Bọn họ tìm học sinh du hành khởi xướng, đắn đo nói:

"Hôm nay thời tiết đúng là không tốt, ta cảm thấy có lẽ chúng ta nên chọn một ngày sáng sủa hơn, hay là hôm nay tạm dừng đi?”

Học sinh chần chờ một chút rồi nói:

"Nhưng chúng ta đã đi đến đây rồi, sắp đến khu 3 rồi, nhất định chúng ta phải để những nhân vật lớn ở đó nhìn xem chúng ta thật sự có thể đi đến đó!”

Những người du hành dao động lắc đầu nói:

"Chúng ta thật sự không có cách nào đi tiếp được, quá lạnh, cả người đều đông lạnh hết rồi... Lần sau nhất định sẽ đi với các ngươi đến cuối cùng.”

Thế là, những người này cũng rời đi.

Các học sinh du hành khởi xướng luống cuống đứng trong tuyết, bọn họ không biết nên cản những người này lại kiểu gì, cũng không biết ngăn cản bọn họ có ý nghĩa gì không.

Cơn tuyết lớn làm mũi các học sinh bị lạnh đỏ bừng, bọn họ thấy đám người phía sau càng ngày càng ít, bọn họ cũng càng ngày càng cô độc.

Trận tuyết đến đột nhiên này giống như một cuộc kiểm tra, bầu trời mênh mông trên kia cũng muốn xem các học sinh có kiên định hay không.

Cuối cùng, một vài học sinh chủ động tham gia du hành cũng rời đi.

Đội ngũ hơn mười nghìn người chỉ còn lại vài trăm người, bọn họ cô đơn đi tiếp, cố chấp, quật cường hô hào khẩu hiệu cải cách giáo dục, gào đến khàn cả họng.

Một nữ sinh quay đầu nhìn phố dài vắng lặng sau lưng, lúc quay người tiếp tục đi lên phía trước lúc liền không nhịn được bật khóc, nàng cảm thấy có chút tủi thân, những người kia luôn miệng nói muốn cùng nhau khởi xướng giáo dục cải cách, sao lại rời đi như thế chứ.

Nàng lặng lẽ lau nước mắt, sợ bị những bạn khác trông thấy.

Lúc này, một thiếu nữ tóc bạc ở bên cạnh vươn tay lấy một cái khăn lụa trong cái túi nhỏ đeo nghiêng của mình ra đưa tới.

Nữ sinh ngơ ngác ngẩng đầu:

"Trịnh Ức...”

Thiếu nữ tóc bạc cười nói:

"Đừng khóc, chúng ta không làm gì sai.”

Nữ sinh nghe được câu này thì sửng sốt.

Trịnh Ức nói:

"Ngươi xem, chúng ta đã đi theo kế hoạch lâu như vậy, đã sắp đến khu 3, đây chính là một sự thành công. Huy hoàng nghênh đón quần chúng dối trá, hoàng hôn chứng kiến tín đồ thực thụ, những người kia đi cũng tốt.”