Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 410: 15 Phút




Khánh Trần sửng sốt, thật ra bây giờ hắn cũng cảm thấy hơi kỳ quái.

Từ sau khi rời khỏi cấm địa số 002, hắn đã từng tìm kiếm những thông tin liên quan đến kỵ sĩ ở thế giới trong, sau đó hắn liền phát hiện tất cả mọi người đều đánh giá kỵ sĩ rất tốt.

Chính trực, nhân hậu, cứng cỏi, dũng cảm....

Nhưng đôi khi sự tàn nhẫn và quyết liệt mà Lý Thúc Đồng biểu hiện ra lại khác xa so với phong cách của những kỵ sĩ trước kia.

Sau đó Khánh Trần từng nghĩ, chắc chắn khi còn trẻ sư phụ cũng là một người rất lạc quan yêu đời, có lẽ không trầm ổn và quyết đoán như hiện tại.

Là do thế giới đã xảy ra một số chuyện, rồi tạo ra một Lý Thúc Đồng như hôm nay.

Khánh Trần đột nhiên hỏi:

"Sư phụ, điều kiện thu nhận của vật cấm kỵ ACE-002 đã đủ chưa?"

"Đủ rồi."

"Sư phụ, hôm nay những người bạn của ngài sẽ chết sao?"

Lý Thúc Đồng bình tĩnh nói:

"Không biết, ta đã giao đáp án của chuyện này cho vận mệnh quyết định."

Lúc này, Lý Thúc Đồng nói với Khánh Trần:

"Lẽ ra hôm nay không cần ngươi hỗ trợ, nhưng chuyện ngoài ý muốn chính là ngươi lại có thể vận dụng rất thành thạo đối với ACE-005, vậy nên ta cũng có việc giao cho ngươi đi làm."

Nói đến đây, hắn nhờ Lâm Tiểu Tiếu mang tới một máy tool đọc rồi lấy ra một tấm hình:

"Người này tên là Tô Hành Chỉ, ngươi đến số 13 phố Xuân Lôi ở khu thứ chín để hắn, nói cho hắn biết có thể ra tay. Đợi lát nữa ngươi sẽ dùng lối đi bí mật trong kho lạnh để rời đi, nhớ kỹ, nhất định phải nhanh."

Nhưng mà, làm người không nghĩ tới chính là, Khánh Trần lại lắc đầu rồi nói:

"Sư phụ, ta không đi."

"Vì sao?”

Lý Thúc Đồng cảm thấy rất bất ngờ với lí do này.

"Ngài muốn thông báo tin tức cho hắn là một chuyện rất đơn giản, không cần phải sắp xếp cho ta đi chuyến này, mặc dù ta không biết ngài có mục đích gì, nhưng ngài muốn ta đi tìm Tô Hành Chỉ, bởi vì muốn ta rời khỏi ngục giam số 18 mà thôi.”

Khánh Trần bình tĩnh nói.

"Ngươi cảm thấy trong ngục giam số 18 sẽ có nguy hiểm đúng không.”

Lý Thúc Đồng cười hỏi:

"Tất cả tù nhân trong ngục giam này đều không dám nhìn thẳng vào ta, trong ngục giam lại có Nhất bảo vệ, ngươi nghĩ sẽ có nguy hiểm gì sao?"

"Ta không biết, dù sao ta cũng sẽ không đi.”

Khánh Trần ngồi im trên ghế, không nhúc nhích chút nào.

Lý Thúc Đồng thở dài:

"Tiểu Trần, chúng ta quen biết nhau đã bao lâu rồi?"

"Rất lâu rồi.”

Khánh Trần trả lời:

"Ta đã từng nhớ lại tất cả những cảnh tượng từ khi quen biết ngài đến giờ, chúng dài như qua cả một thế kỉ."

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Sau khi ngươi trở thành học trò của ta, ta đã dẫn ngươi đến rất nhiều nơi, ta dẫn ngươi đến cấm địa số 002, dẫn ngươi đến Thanh Sơn Tuyệt Bích, còn dẫn ngươi lên võ đài."

"Sư phụ phải cảm ơn ngươi rất nhiều, cùng ngươi đến những nơi đó, giống như ta đang trở về thời niên thiếu của mình. Nhìn ngươi, sư phụ nhớ lại mình đã từng có dũng khí như thế nào."

"Nhưng sư phụ mang ngươi đến những nơi này, lại không phải nơi chính ngươi muốn đến. Ngươi có còn nhớ những gì ta đã từng nói không, sau khi chim non nở được hai tháng, Thanh Sơn Chuẩn bố mẹ sẽ đẩy tất cả số chim cắt non xuống vách núi, chỉ có những con chim non dám giương cánh bay mới có thể sống tiếp."

"Mặc dù thời gian tươi đẹp luôn luôn rất ngắn, cũng luôn làm người ta cảm thấy lưu luyến, nhưng mà...."

"Bây giờ ngươi nên bắt đầu cuộc sống của chính mình."

Khi đang nói chuyện, vị Bán Thần này lại ra tay đánh ngất Khánh Trần.

Lý Thúc Đồng nhìn về phía Lâm Tiểu Tiếu:

“Dùng đường đi bí mật đưa hắn ra ngoài, xe bay Nhất điều khiển đã đợi sẵn ở nơi đó."

"Ông chủ.”

Lâm Tiểu Tiếu nhỏ giọng nói:

"Ngài không có ý định nói cho hắn biết sự thật sao, đánh ngất xỉu chỉ có thể làm hắn hôn mê trong nửa giờ, đến lúc hắn tỉnh lại nhất định sẽ muốn chạy về."

"Không sao.”

Lý Thúc Đồng cười cười:

"Chỉ còn lại có 15 phút đồng hồ, hắn không kịp trở về.... Mọi chuyện bên trong thành phố số 18 đã bắt đầu rồi."