"Ta là giác tỉnh giả, không cần tu luyện.”
Ương Ương sửng sốt một lúc rồi trả lời:
"Ngươi không biết sao, dù giác tỉnh giả và người tu hành đều là siêu phàm giả, khai phá tiềm năng thân thể nhưng hoàn toàn khác nhau."
"Ví dụ Lý Thúc Đồng là người tu hành, tổ chức Kỵ Sĩ của bọn họ có truyền thừa của mình, kẻ kế tục có thể đi con đường mà các tiền bối đã từng đi qua, đi từng bước một khai thác tiềm năng của bản thân."
"Ví dụ như ta là giác tỉnh giả, ngày bình thường không cần tu luyện, lúc bị một kích thích rất lớn liền có thể thức tỉnh để đi lên cấp độ cao hơn. Trong một câu lưu truyền được từ rất lâu về trước, gặp chuyện nguy hiểm, tinh thần và ý chí mới là thứ vũ khí tốt nhất để con người đối mặt với nguy hiểm."
Khánh Trần cảm thán:
"Có vẻ giác tỉnh giả rất nhàn, không cần tu luyện, không cần khổ cực như người tu hành."
"Nhưng giác tỉnh giả đều dựa vào vận may.”
Ương Ương giải thích:
“Năng lực của người tu hành luôn thiên về chiến đấu, giác tỉnh giả thì khác. Lúc ta tra thông tin liền phát hiện, có giác tỉnh giả có năng lực là thổi bong bóng…Có thể thổi bong bóng vô cùng lớn! Còn có giác tỉnh giả lại có năng lực là, người đứng bên cạnh hắn chỉ cần đưa tay sờ xuống đáy bàn, nhất định sẽ sờ thấy nước mũi hoặc kẹo cao su! Còn có giác tỉnh giả có năng lực có thể chữa trị cho người khác."
Lúc này, Ương Ương tổng kết lại:
"Người tu hành sau khi thành công, tất nhiên là kẻ đứng đầu, mà giác tỉnh giả phải dựa vào vận may, như ta là rất may, cũng có thể sẽ trở thành kẻ phụ trợ hoặc là đánh dã.....Hoặc là trở thành dã quái, pháo hôi."
Khánh Trần gật đầu:
"Ừ, giải thích như vậy rất dễ hiểu....."
Giác tỉnh giả trở thành dã quái* thì thảm quá.
*Ý nói dù đã thức tỉnh nhưng do năng lực quá phèn nên chỉ có thể làm lính lát.
"Đúng rồi, ngươi ở thành phố số mấy?”
Khánh Trần hỏi bâng quơ một câu.
Ương Ương nhìn hắn:
"Ta nói rồi, chờ đến lúc ngươi muốn trao đổi bí mật, lúc đó lại hỏi bí mật của ta."
Khánh Trần hỏi câu cuối:
"Vậy ngươi có thể nói ta biết, vì sao ngay cả nhà ngươi cũng không tìm được, lại có thể tìm được ta? Ta không tin ngươi trùng hợp nhìn thấy ta từ trên trời."
"Cái này có thể nói được.”
Ương Ương trả lời:
"Ngươi hẳn cũng đoán được năng lực của ta là khống chế từ trường, đúng không. Nghe nói ngươi là học thần, cho nên có thể đoán được đi.”
"Ừ.”
Khánh Trần gật gật đầu.
"Mỗi người đều có một từ trường thuộc về riêng mình, mặc dù hoàn cảnh xung quanh thường xuyên thay đổi, nhưng dấu hiệu của một người là độc nhất vô nhị. “
Ương Ương nói:
"Ta nhớ được từ trường của ngươi và cảm ứng được, chỉ đơn giản như vậy thôi."
Tựa như bồ câu đưa tin có năng lực cảm ứng từ trường, chúng luôn tìm được đường về nhà, vì trong mỏ bọn chúng có một cơ quan có thể cảm thụ từ trường.
Khánh Trần quay sang nhìn kĩ đối phương:
"Cho nên, thật ra vừa rồi ngươi biết ai mới thật sự là ta."
"A...”
Ương Ương hô:
"Nói lỡ miệng rồi, ta còn định làm bộ không biết cơ!"
Trong mưa to, Khánh Trần và Hứa Nhất Thành đều mặc áo mưa.
Dưới mắt những người khác, Hứa Nhất Thành mới đóng vai trò là "Khánh Trần", nhưng ở trong mắt Ương Ương, nàng có thể thông qua vẻ ngoài nhìn thấu được bản chất bên trong của một người nhờ từ trường.
Không cần áo mưa, không cần nhìn cách thức chiến đấu, chỉ cần dựa vào từ trường của Khánh Trần là được.
Lần này đến phiên Khánh Trần lúng túng, hóa ra mình đóng một vở kịch hoành tráng nhưng căn bản không qua được mắt đối phương.
Ương Ương an ủi:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói bí mật này cho người khác, tất cả mọi người đều muốn ẩn giấu thực lực, ta hiểu mà. Nhưng mà đồng đội của ngươi cũng rất phối hợp, lại còn diễn một vở kịch cùng ngươi."
"Đừng giả bộ.”
Khánh Trần thở dài:
"Ngươi có thể trực tiếp cảm thụ từ trường, nhất định ngươi cũng có thể cảm nhận được mối liên hệ giữa chúng ta."
"A...ngươi lại đoán được rồi.”
Ương Ương hiếu kỳ nói:
“Quả thật ta rất hiếu kỳ, sợi dây kết nối giữa các ngươi rốt cuộc là gì, ngươi đang thao túng hắn sao?"
"Không nói ngươi biết.”
Khánh Trần có chút ê răng, bí mật của hắn bị cô nàng này biết gần như bảy tám phần rồi.
Nhưng hắn tin đối phương vẫn không cách nào chắc chắn hắn là người giật dây, vì từ trường của hắn đã thay đổi sau khi leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích!
Hắn nói sang chuyện khác:
"Nếu ngươi có thể cảm thụ được từ trường, lại có thể bay, sao không tìm thấy tọa độ từ trường của nhà mình cơ chứ."
"Bởi vì khoảng cách quá xa.”
Ương Ương nói:
"Đường Hành Thự đã vượt qua phạm vi cảm ứng của ta, phạm vi cảm ứng của ta chỉ có khoảng hai trăm mét."
"Vậy ngươi có thể tìm kiếm dọc theo đường tọa độ.”
Khánh Trần nói.
"Nhiều lắm, ta không nhớ được.”
Ương Ương trả lời:
"Với lại, ta còn chưa quen chuyển thị giác thành cảm ứng."