Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 322: Quy Tắc Giữa Hai Thế Giới




Khánh Trần hiểu những gì đối phương nói có ý gì, cô nàng này chỉ vừa trở thành siêu phàm giả trong thời gian rất ngắn, không quen cách cảm ứng từ trường.

Giống như một người vừa mới học tiếng Anh, dù có thể nghe hiểu được người khác nói gì nhưng khi bắt đầu phiên dịch tiếng Trung thành tiếng Anh lại không biết làm sao.

Mà bây giờ, Ương Ương phải đối mặt với tình huống là, có hai người ở trước mặt nàng, một người nói tiếng Anh, một người lại nói tiếng Trung, cả hai đang nói cùng một lúc.

Điều này khiến cảm giác của nàng bị sai lệch.

Đây cũng là nguyên nhân biến nàng thành dân mù đường!

Không phải Ương Ương muốn làm dân mù đường, mà do từ bé đã bị như vậy, vì nàng có cả giác quan từ trường lẫn giác quan thị giác như người bình thường!

Chờ chút, Khánh Trần chợt phát hiện vấn đề:

“Có phải trước khi ngươi xuyên qua đã có thể cảm nhận được từ trường rồi? Vì cảm giác từ trường và cảm giác thị giác không ngừng xung đột lẫn nhau, dẫn đến việc ngươi mất đi khả năng định vị và tưởng tượng không gian."

"Trước kia ta không cảm nhận được từ trường .”

Ương Ương kỳ quái nói:

"Chỉ là mỗi lần đi đường đều dễ đi sai, giống như là bị nhân tố bí ẩn nào đó quấy nhiễu. Nhưng mà cũng gần giống cách nói của ngươi."

Khánh Trần giật mình, cho nên từ nhỏ đối phương đã khác biệt so với người khác, là dân mù đường bẩm sinh.

Cơ thể của Ương Ương ở thế giới trong cũng giống thế giới ngoài, có thiên phú giống nhau, cho nên đối phương mới thức tỉnh năng lực khống chế từ trường.

Ương Ương ở thế giới ngoài chưa gặp thời cơ để thức tỉnh, chỉ có thể tiếp tục làm dân mù đường.

Nhưng mà, chờ đến khi đối phương quen cách xác định đường đi mới, có lẽ bệnh mù đường sẽ khỏi hẳn.

Giống bây giờ, dù không biết tiếng Anh nhưng đa số người dân nghe thấy những từ như sorry, fu** là có thể hiểu nó nghĩa là gì, không cần phiên dịch mấy từ đó thành tiếng Trung.

Khánh Trần nghĩ tới một vấn đề, thật ra Ương Ương đã gặp những chuyện vô cùng nguy hiểm, ví dụ như cuộc chiến với cướp biển trên Ấn Độ Dương.

Lúc đó Ương Ương chưa giết người bao giờ, hắn tin khi ấy nàng nhất định vô cùng sợ hãi.

Nhưng lúc đó đối phương vẫn không thức tỉnh.

Từ việc này có thể suy ra: Quy tắc ở thế giới ngoài hoàn toàn khác biệt so với thế giới trong, cho nên trước giờ thế giới ngoài không có giác tỉnh giả hay siêu phàm giả.

Cũng vì quy tắc của thế giới này nên Ương Ương không thể thức tỉnh, mà Ương Ương ở thế giới trong lại có thể thức tỉnh từ sớm.

Rất có thể!

Không đúng, nếu truyền thuyết là thật, vậy thế giới ngoài từng có người có được sức mạnh vượt qua phạm trù người bình thường, chỉ là không biết tại sao lại biến mất.

Đương nhiên, có lẽ truyền thuyết có thể là giả.

"Oa, không hổ là học thần .”

Ương Ương vui mừng nói:

“Mù đường này đã đeo bám ta rất nhiều năm, bây giờ ngươi lại có thể giải thích rõ nguyên nhân, có phải sau này bệnh mù đường của ta sẽ từ từ khỏi hẳn không?"

"Theo lý thuyết thì hẳn là như vậy.”

Khánh Trần gật đầu.

"Để ăn mừng phát hiện này, ngày mai ngươi nấu một bữa ngon đi!”

Ương Ương vui vẻ nói.

Đây là cái logic mọe gì vậy?!

Khánh Trần kinh ngạc hỏi:

"Ngươi nói những lời này mà không đỏ mặt sao?"

"Không hề.”

Ương Ương lí lẽ hùng hồn.

Khánh Trần nhìn đối phương một chút, hắn cảm thấy lôi kéo một siêu phàm giả mạnh như vậy nhập bọn cũng khá tốt?

Cô nàng này có thể nhờ vào cảm nhận từ trường nhận ra thân phận thật của hắn, thật sự trái với lẽ thường, hắn phải nghĩ cách khiến đối phương không tiết lộ chuyện này với ai mới được.

Ương Ương nhìn Khánh Trần nói:

"Lại nói, mọi chuyện xảy ra đêm nay khác xa với suy nghĩ của ta. Lúc đầu ta còn thấy đáng tiếc vì ngươi đã tiêm thuốc biến đổi gien. Dù sao giới hạn của thuốc biến đổi gien cũng không cao, nhưng bây giờ xem ra ngươi có át chủ bài khác. Có phải sau khi ngươi trở thành siêu phàm giả ngươi đã tiêm thuốc biến đổi gien để không ai nhìn ra DNA ban đầu của mình?"

"Ừ.”

Khánh Trần biết không thể giấu tiếp, chỉ có thể dùng lý do khác giải thích.

Ương Ương suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Lần trước gặp, ngươi còn là người bình thường, sao có thể thăng cấp nhanh như vậy. Với lại, lúc nãy là lần đầu tiên ta thấy ngươi dùng bài poker giết người. Trước đây ta nghĩ ngươi chỉ biết cận chiến, ai biết còn có chiêu nào. Lúc đầu ta tưởng ngươi là AD, không ngờ ngươi lại là ADC!"

AD chỉ nhân vật cận chiến trong trò chơi nào đó, mà ADC thì chỉ nhân vật công kích từ xa.....

Khánh Trần có chút vô lực nghĩ, đừng nói nữa, hình dung của cô nàng này thật khó hiểu!

Lại nghe Ương Ương nói:

"Hiện tại ngươi là ADC, ta đứng giữa, chúng ta còn thiếu một tên đi top và một tên đi rừng..... À đúng rồi, còn cần 1 người làm phụ trợ. Ngươi lại đào thêm mấy người là xây được đội ngũ hoàn chỉnh rồi!”