"CMN!"
Thanh niên thừa dịp trong phòng lại quay về bóng tối để bỏ chạy ra bên ngoài.
Hắn không biết Trịnh Viễn Đông đã ngồi đó từ bao giờ, nhưng hắn biết Trịnh Viễn Đông là ai, cũng biết đối phương xuất hiện ở đây có nghĩa là gì.
Khó trách cả đêm nay đối phương không hề xuất hiện, thì ra vị này đã sớm đã nhận ra kế hoạch diệt trừ của Lý thị, luôn chờ ở đây!
Trong bóng tối truyền ra tiếng cầu xin tha thứ và tiếng kêu rên của thanh niên:
"Đại vương tha mạng, ta chỉ là kẻ đi làm việc thay người khác. Chờ một chút, đừng đánh nữa đừng đánh nữa, đừng đánh vào mặt! Sớm biết ngươi ở đây, ta sẽ không tới!"
"Đại ca, đừng khinh người quá đáng!"
"A! CMN!"
Trong phòng lại trở nên im lặng.
Ngoài phòng, sau khi Khánh Trần nghe thấy tiếng vang bên trong liền quay người đi về nơi xa.
Chuyện đêm nay thay đổi rất bất ngờ, hắn cần về nhà để suy nghĩ lại mọi chuyện, sắp xếp lại mọi chuyện đã xảy ra trong đêm nay.
Khánh Trần chọn chỗ không có ai rời cởi áo mưa xuống, nhét vào "Rương quyên tặng quần áo" ở dưới mái hiên bên đường.
Chờ lúc áo mưa này thấy được ánh sáng đã là chuyện của vài ngày sau, người phụ trách phân loại quần áo cũng sẽ không biết lai lịch của nó.
"A."
Khánh Trần vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện một bóng người đang nhanh chóng bay xuống trong đêm tối.
Hắn vội vàng lách người sang một bên, cô gái tên là Ương Ương này rơi xuống vị trí hắn vừa mới đứng.
Khánh Trần cảnh giác không nói gì.
Ương Ương nhìn thoáng qua rương quyên tặng quần áo, hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi ở chỗ này làm gì? Ta đã ở trên trời tìm ngươi rất lâu rồi!"
"Ta quyên góp chút quần áo cho trẻ em vùng núi."
Khánh Trần trả lời.
"Có quỷ mới tin mấy chuyện ngươi nói."
Ương Ương nói.
"Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Khánh Trần nhíu mày.
"Tìm ngươi dẫn ta về nhà ."
Ương Ương đương nhiên trả lời.
Khánh Trần kinh ngạc:
"Ngay cả nhà ngươi cũng không tìm được, vậy mà có thể tìm được ta?"
"Bởi vì ta biết ngươi còn chưa đi xa ."
Ương Ương nói:
"Lúc đầu ta định bắt xe trở về, nhưng vì mưa nên ít xe quá."
"A."
Khánh Trần nói:
"Vậy ngươi đi theo ta đi."
"Đúng rồi, đồng bạn kia của ngươi đâu, đã đi rồi?"
Ương Ương nghi ngờ nói:
"Tại sao ta không nhìn thấy hắn?"
Khánh Trần nói:
"Có thể hắn đã sớm cởi áo mưa, ngươi chưa từng nhìn thấy mặt hắn, đương nhiên không tìm thấy hắn."
Nói xong, hai người đều rẽ sang đường lớn, sánh vai nhau cùng đi bộ trên đường.
Mưa to đã tạnh hẳn, không khí trở nên mát mẻ, cực kỳ thoải mái.
Công trình thoát nước trên đường ở thành phố này chẳng ra sao, trên đường vẫn đang đọng đầy vũng nước.
Ương Ương nói:
"Đúng rồi, nói cho ngươi một chuyện, người của Côn Luân hỏi ta là ai, lúc ấy ta còn chưa nghĩ ra trả lời thế nào, cho nên liền nói ta cũng là thủ hạ của Lưu Đức Trụ."
Khánh Trần có chút bất đắc dĩ, lần này sợ là Lưu Đức Trụ càng làm người khác chú ý.
Ương Ương lại hỏi:
"Năng lực của đồng bạn kia của ngươi là gì, cấp bậc là gì?"
"Ta cũng không biết, chúng ta không được phép có liên hệ với nhau."
Khánh Trần lắc đầu.
Ương Ương nghiêng đầu nghĩ một lúc:
"Ta cảm thấy ngươi là người giật dây kia, dù ta cũng không biết một người bình thường tiêm vào thuốc biến đổi gien như ngươi, vì sao lại có thể chỉ huy siêu phàm giả."
"Thật có lỗi, ngươi nhận sai người rồi."
Khánh Trần trả lời.
"Nếu không ta cũng gia nhập vào nhóm của ngươi, ta rất biết cách đánh nhau."
Ương Ương hăng hái nói:
"Ta cảm thấy chuyện gia nhập vào nhóm các ngươi sẽ rất thú vị."
"Ta không có quyền quyết định chuyện này, phải báo cáo cho ông chủ mới được."
Khánh Trần trả lời.
Ương Ương thở dài:
"Được rồi, vậy ngày mai ta hỏi lại ngươi."
Khánh Trần:
"....."
…
"Bây giờ đẳng cấp của ngươi là gì?”
Khánh Trần hỏi.
Hắn và Ương Ương sánh vai đi trên lối đi bộ sau cơn mưa, trên đất có rất nhiều lá rụng, mấy chiếc lá bị thấm ướt dính sát vào mặt đất.
Khánh Trần chợt phát hiện, cô nàng này rất cao, hắn cao một mét tám hai mà khi quay đầu liền có thể nhìn thẳng đối phương, hoàn toàn không cần cúi đầu.
Ương Ương đội mũ áo hoodie lên:
“Ta cũng không biết."
“Sao ngươi không biết được?!”
Khánh Trần kinh ngạc.
“Tay ta bỗng nhiên xuất hiện đếm ngược trên đường cao tốc đến Lạc thành.”
Ương Ương giải thích:
"Lúc ta xuyên qua, chỉ có một người ở trên vùng hoang dã, trong hành lý bên người có thẻ ID thân phận liên bang và một ít đồ dùng hàng ngày. Sau khi ta quay lại thành phố thì không quen ai, nên không dám hỏi."
Khánh Trần giật mình, hóa ra là người hành động đơn độc.
Trên lý luận, siêu phàm giả có thể xuyên qua vì gen của họ không bị biến đổi, trong số những người du hành mà Lý thị khống chế có một siêu phàm giả.
Nhưng mà một người xuyên qua liền trở thành siêu phàm giả lợi hại như vậy, cũng coi là người được trời chọn đi?
Khánh Trần hỏi:
"Vậy ngươi biết mình làm thế nào để tu luyện không?"