Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 319: Pháo Hôi




Trong hơn ba trăm người bị khống chế, không phải tất cả đều đồng ý làm việc cho tập đoàn, phần lớn số người vẫn không muốn trở thành gián điệp của thế giới trong.

Mà bảy người này lại là những người chủ động hợp tác với tập đoàn.

"Vậy sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, Lý thị có thể giết người bị miệng không?"

Có người hỏi.

Một người khác không kiên nhẫn nói:

"Bây giờ mỗi lần chúng ta xuyên qua đều trở về địa bàn của Lý thị, họ có thể giết chúng ta bất kì lúc nào, ngươi còn hỏi ta họ có thể giết người bịt miệng không? Nếu ngươi không phối hợp với họ, ngươi cho rằng có thể giữ lại cái mạng này?"

"Tính mạng của chúng ta bây giờ đều nằm trong tay kẻ khác. Lý thị là dao thớt, chúng ta là thịt cá, không có lựa chọn khác đâu."

Lúc này, có người đột nhiên hỏi:

"Thân phận của vị ở thế giới trong ngoài là gì, Lý thị sẽ không cách ly tất cả mọi người mãi được. Sau này nhất định sẽ còn tập trung huấn luyện. Đến lúc đó chúng ta cùng đi chấp hành nhiệm vụ, có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Người dẫn đầu quay lại lạnh lùng nói:

"Không nên hỏi thân phận của những người khác ở thế giới ngoài, đừng nói thân phận ở thế giới ngoài của mình cho những người khác. Nếu không lúc những người kia bị bắt, có khi họ sẽ khai ra thân phận của ngươi, hiểu không? Ngươi hỏi vấn đề này chẳng lẽ đang muốn hại người khác?"

"Ta không hỏi nữa là được chứ gì."

Người kia hậm hực im miệng.

Một nhóm bảy người đi vào đại sảnh của đồn công an trên đường Lệ Xuân. Nói là đại sảnh nhưng mà nơi này rộng hơn tám mươi mét vuông.

Ở đồn công an bên cạnh có người đang trực ban, nhưng trên sảnh hành chính lại không có ai.

Một người trong nhóm lấy ra một thiết bị màu đen lớn bằng ngón tay cái rồi dán lên khóa cổng, hơn mười giây sau, khóa của vang lên hai tiếng rồi tự động mở ra.

Một người ở ngoài cửa canh gác, sáu người khác chui vào đại sảnh tối om, một người nhanh chóng mở máy tính trong đại sảnh, cắm một thiết bị vào chỗ cắm USB.

Sau một lúc, trên màn hình máy vi tính trên đại sảnh đột nhiên biến thành màu đỏ, trên đó hiện lên mấy chữ "Hệ thống bị xâm nhập".

Một màn này lại hoàn toàn khác với những gì Lý thị đã từng nói. Dựa theo những gì Lý thị nói, sau khi cắm thiết bị này vào trong máy tính, chỉ cần một phút là có thể hoàn thành việc download tất cả các số liệu văn bản trong máy tính!

Căn bản không gặp chuyện gì khác!

Ngay sau đó, màn hình máy tính bỗng nhiên đen ngòm, cuối cùng không còn có bất kỳ phản ứng nào nữa.

Lúc này, người canh gác bên ngoài đang quan sát xung quanh, hắn thấy một thanh niên cắt đầu đinh đột nhiên đi tới cười hỏi:

"Người anh em, có lửa không, có thể cho ta mượn bao diêm?"

Người canh gác sửng sốt nói:

"Ta không hút thuốc lá."

Lúc nói chuyện, thanh niên kia đã đi đến trước mặt hắn, lúc này người canh gác mới nhìn thấy gao găm trong tay đối phương.

Thanh niên vừa lại gần, dao găm đã đâm vào ngực của hắn.

Thanh niên bịt kín miệng hắn, cười nói:

"Xuỵt, đừng nói chuyện."

Nói xong, hắn liền nâng người canh gác đi vào trong bóng tối của đại sảnh.

Những người du hành thời gian bên trong sửng sốt hỏi:

"Không phải bảo ngươi canh gác ở bên ngoài sao, sao lại vào trong này?"

Thanh niên kia buông thi thể người canh gác ra cười nói:

"Hóa ra chỉ là một đám pháo hôi, Lý thị không nghiêm chỉnh huấn luyện các ngươi sao? Xem ra kế hoạch của bọn họ còn phải chờ một thời gian nữa mới có thể thực hiện, dựa vào người như các ngươi để thực hiện kế hoạch diệt trừ, kế hoạch chắc chắn sẽ thất bại."

Nói xong, hắn đóng cửa đại sảnh lại, đưa tay tắt đóng đèn trong phòng.

Trong bóng tối vang lên những tiếng kêu rên và tiếng gãy xương không dứt bên tai, giống như địa ngục trần gian.

Mấy phút đồng hồ sau, âm thanh trong phòng dần dần ngừng lại.

Xùy một tiếng, người trẻ tuổi đốt một que diêm đưa lên gần miệng, ngọn lửa màu đỏ cam đốt cháy điếu thuốc lá trên miệng hắn, làn khói màu xanh lượn lờ trong không khí.

Ánh lửa yếu ớt kia, còn chiếu sáng khuôn mặt dích đầy máu của hắn, chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.

Hắn rút ra một lá thư từ trong ngực, sau đó viết lên phía trên: Dữ liệu của cứ điểm đã được thành lập, thông tin hộ tịch chưa mất, trước mắt xem ra đội này chỉ là pháo hôi để hấp dẫn lực chú ý của mọi người, đội mà Cửu Châu gặp phải mới là thật.

Viết xong, hắn dùng diêm đốt lá thư này.

Thanh niên đầu đinh hít một ngụm khói thật sâu, điếu thuốc lá bởi vì thiêu đốt mà nhanh chóng rút ngắn lại, phát ra vài tiếc lách tách nhè nhẹ.

Hắn phun ra một ngụm khói, còn muốn nói gì đó với những người du hành nằm lộn xộn trên mặt đất.

Nhưng vào đúng lúc này, tất cả những gì hắn định nói đều nghẹn lại.

Nhờ vào chút ánh sáng cuối cùng của ngọn lửa trên bức thư, thanh niên trông thấy Trịnh Viễn Đông đang ngồi ở trên một cái ghế ở đối diện hắn, lẳng lặng quan sát mọi chuyện hắn làm.