Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 307: Ta Không Phải Hấp Huyết Quỷ!




Đến cấp C, siêu phàm giả gần như thoát khỏi phạm trù của nhân loại.

Ương Ương đứng dậy:

"Ăn no rồi thì nên làm chuyện chính, ta tin đêm nay sẽ vô cùng náo nhiệt, ngươi nhớ đừng vắng mặt. Ta đến khu nhà Lưu Đức Trụ xem có chuyện gì xảy ra chưa, trò hay chuẩn bị bắt đầu rồi."

Nói xong, nàng liền đi ra ngoài.

Lúc mở cửa, nàng như đột nhiên nhớ ra cái gì, quay người nói với Giang Tuyết:

"Cảm ơn, đồ ăn hôm nay rất ngon!"

Đợi sau khi Ương Ương rời đi, Khánh Trần chợt nhớ tới cái gì đó mà mở cửa đuổi theo.

Nhưng hắn lại thấy một màn khiến người ta khiếp sợ.

Trong đêm tối, cô nàng đứng trước nhà, ngửa đầu nhìn lên trời. Trong phút chốc, tro bụi xung quanh như bị sức mạnh vô hình nào đó thổi tung lên, mù mịt đầy bụi.

Sau đó, cô nàng phóng lên trời như một mũi tên rời cung, bay vào bóng đêm.

Khánh Trần yên lặng đứng đấy, trong đầu chỉ có một câu: Cô nàng này biết bay?!

Lần ở bãi đỗ xe trên núi Lão Quân, hắn từng suy đoán xem năng lực của cô nàng là gì.

Lúc đó Khánh Trần đoán là trọng lực, vì lúc đó đám côn đồ hành động rất nhanh, sau đó động tác bỗng trở nên chậm chạp, như bị không khí ép vào một chỗ.

Khánh Trần tập trung nhớ lại cảnh đêm đó.

Mắt của tên Côn đồ lồi ra ngoài, trong mắt xuất hiện tơ máu, mỗi manh mối đều nói lên cơ thể đối phương đang chịu một "áp lực" to lớn.

Cho nên, căn cứ vào cuộc chiến kia, Khánh Trần nghĩ năng lực của Ương Ương là trọng lực, chắc chắn là vậy.

Nhưng bây giờ, Khánh Trần lại cảm thấy năng lực của cô nàng này còn mạnh hơn trọng lực nhiều, đó là: Lực từ trường.

Năng lực điều khiển lực từ trường.

Dựa vào hình dạng của lớp tro bụi lúc nãy, rõ ràng là do lực từ trường tác động, đối phương bay được lên bầu trời là do lực đẩy dưới chân.

Khánh Trần ngồi xổm ở chỗ Ương Ương cất cánh, nhìn chằm chằm tro bụi và bùn nhão trên mặt đất.

Lúc này, mắt Khánh Trần sáng lên, quả nhiên, hạt kim loại trong lớp tro bụi li ti trên mặt đất hiện thành hình vòng cung .

Đó là hình dạng do lực từ tác dụng.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy rất hâm mộ cô nàng này, có ai mà không muốn biết bay cơ chứ, nếu có năng lực, chẳng phải muốn đi đâu cũng được à?

Nói tiếp, Khánh Trần còn chưa kịp hỏi sư phụ của mình, sau khi mình trở thành Kỵ Sĩ, hắn có cơ hội trở thành siêu phàm giả không?

Chờ chút, Khánh Trần bỗng nhiên lên bầu trời đêm, vừa rồi Ương Ương bay về phía bắc, đó là Bắc Mang sơn hoang vu, nhà Lưu Đức Trụ ở phía nam cơ mà !

Hắn im lặng về nhà, nhìn bức thư người nắm giữ Con Tem Ác Ma gửi tới: Nghĩ xong chưa, ngươi muốn gì? Hì hì.

Khánh Trần không nhịn được muốn trả lời mấy câu kheiens đối phương buồn nôn.

Nhưng lúc hắn cầm dao chuẩn bị lấy máu thì nhiên cười khẽ rồi đứng lên.

Không được không được...đây mới là lần thăm dò sau cùng của đối phương.

Nếu "Khánh Trần" không phải người phía sau màn, không quen biết Lưu Đức Trụ, sao biết cách trích máu gửi thư.

Cách trả lời thư chỉ có Lưu Đức Trụ và người giật dây biết, chắc chắn người giật dây sẽ không nhàn rỗi mà phổ cập loại kiến thức này cho "Khánh Trần".

Cho nên, người nắm giữ kia luôn hỏi "Khánh Trần" muốn gì, nhưng chưa bao giờ nói cho "Khánh Trần" biết cách trả lời.

Nếu hắn trả lời, đối phương có thể dễ dàng tra ra manh mối.

Thiếu niên hít sâu một hơi, thế giới bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, nguy hiểm rình rập khắp nơi, mỗi khi liên hệ với những quái vật ở chỗ tối kia, hắn nhất định phải thật cánh giác mới được.

Nghĩ tới đây, hắn trực tiếp xé nát bức thư.

"Dì Giang Tuyết, ăn xong hai người đi ra trạm xe đón ông bà ngoại của Tiểu Đồng Vân đi. Nhớ kỹ, sau khi về nhà tuyệt đối không được đi ra ngoài."

Nói xong, Khánh Trần thay quần áo khác, im lặng đi vào bóng đêm.

Chuyện đêm nay, hắn không thể vắng mặt được.

Không khí phảng phất mùi tanh của đất, mây đen bị một trận gió thổi về phía nam.

Gió nổi lên trong thời tiết rét lạnh của tháng mười một.

...

"Cha mẹ, ta phải giải thích với các ngươi thế nào đây. Ta không phải là Hấp Huyết Quỷ, với lại ta có thể ăn tỏi."

Lưu Đức Trụ nghiêm túc nói:

"Hấp Huyết Quỷ có thể ăn tỏi được hay không, ta không biết, nhưng ta có thể ăn."

Một nhà ba người ngồi xung quanh bàn ăn, thức ăn trên bàn nhìn vô cùng cổ quái, rau hẹ xào máu vịt, bún canh máu vịt, huyết đậu hũ, mao huyết vượng.

Bốn loại đồ ăn này đều có chung một đặc điểm là đều xuất hiện một chữ "huyết".

Lưu Đức Trụ kiên nhẫn nói:

"Ta đương nhiên biết các ngươi muốn tốt cho ta, nhưng ta tìm máu là vì viết thư, không phải vì uống... Ta không giải thích rõ cho các ngươi được, tóm lại các ngươi chỉ cần tin tưởng ta là được."

Lưu Hữu Tài và Vương Thục Phân nhìn nhau, thở phào nhẹ nhàng.

Vương Thục Phân cười, gắp cho con trai nắm rau hẹ xào máu vịt:

"Lúc sáng ngươi làm ta và cha ngươi sợ chết khiếp, không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi."