Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 306: Đánh Giá Thấp




Nhưng cô nàng như không nghe hắn nói gì, trực tiếp nhìn chằm chằm vào món ăn trên bàn Giang Tuyết vừa mới bưng tới.

Sườn kho, thịt băm nấu ớt xanh, đậu hũ ma bà, cá hấp, canh trứng chua cay.

Khánh Trần nhìn cô nàng hỏi:

"À, có muốn ta bảo đối phương thay địa chỉ không?"

Lúc trước, hắn cảm thấy người kia thấy hắn không trả lời sẽ không gửi thư nữa, vì vậy không nghĩ tới chuyện anfy.

Nhưng bây giờ chuyện này lại làm phiền người khác, khiến Khánh Trần cảm thấy có chút không phải với Ương Ương.

Chỉ là, Ương Ương vẫn đứng im như cũ, cứ như bị điếc, không có chút phản ứng nào.

Khánh Trần thử dò hỏi:

"Nếu không thì vào ăn cùng đi?"

"Được thôi."

Ương Ương không chút do dự bước vào, đi lướt qua Khánh Trần.

Khánh Trần:

"..."

Thì ra là để mắt tới đồ ăn nhà hắn!

ngươi muốn ăn cứ nói thẳng, giả câm vờ điếc làm gì!

Ương Ương không coi mình là người ngoài, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tiểu Đồng Vân, sau đó cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Tiểu Đồng Vân ngẩng đầu nhìn nàng, chuẩn bị nói gì đó lại phát hiện đối phương đã ăn mấy khúc sườn, thấy thế nàng liền im miệng gắp thức ăn, nếu sườn sẽ bị Ương Ương ăn hết.

Giang Tuyết đang tháo tạp dề, thấy thế thì dịu dàng cười nói:

"Đừng vội đừng vội, ăn không đủ ta sẽ đi làm tiếp."

"Cảm ơn, đồ ăn ngon, đủ ăn."

Ương Ương vừa nhai vừa hàm hồ nói.

Khánh Trần ngồi đối diện Ương Ương, chống cằm hỏi:

"Phong thư này gửi tới từ lúc nào?"

“Ba giờ hai mươi phút trước."

Ương Ương mơ hồ nói.

Khánh Trần sửng sốt, đối phương có thể nói ra thời gian chuẩn xác như vậy, rõ ràng khi lá thư này xuất hiện, đối phương đã phát hiện ra.

Nhưng vấn đề là, vì sao cô nàng này không đưa lá thư cho mình ngay?

Chờ chút, không phải là cô nàng này chờ đến giờ cơm mới đến chứ?!

Khánh Trần thử thăm dò lại lần nữa:

"Hay ta bảo đối phương đổi địa chỉ?"

"Không cần. "

Ương Ương lắc lắc tay cầm đũa:

"Gửi đến chỗ ta cũng được, sau này mỗi lần có thư ta sẽ đưa đến cho ngươi trong giờ cơm."

"Sao lại nói thẳng ra như vậy."

Khánh Trần rất kinh ngạc.

Ương Ương là một cô nàng xinh đẹp, lúc ăn cơm lại như người khác, nhanh đến nỗi khiến Tiểu Đồng Vân ngồi cạnh sắp khóc đến nơi.

Sau khi ăn cơm xong, nàng đổ gần nửa số canh trứng chua cay vào trong bát, khuấy khuấy cơm rồi ăn không còn một hạt.

Còn ợ một cái.

Ương Ương nói:

"Ta đâu có ăn không cơm của ngươi, một tin đổi một bữa cơm ở nhà ngươi, ngươi không lỗ."

"Tin gì?"

Khánh Trần hỏi.

"Từ xế chiều ngày hôm nay, thành viên Côn Luân đã bắt đầu tụ tập ở Lạc thành, tin này rất dễ tra được từ camera giám sát nên không lừa được người khác."

Ương Ương nói:

"Cho nên, nhất định Vương gia đã phát hiện người của Côn Luân đến. Sau hôm nay, từ ngày mai trở đi Lạc thành sẽ thành nơi được Côn Luân canh giữ nghiêm ngặt, nếu họ muốn giết Lưu Đức Trụ, chỉ sợ sẽ hành động ngay trong đêm nay."

Vì qua đêm nay, có lẽ Vương gia sẽ rất khó tìm được cơ hội khác.

"Vương gia thuê bao nhiêu người?"

Khánh Trần hỏi.

"Việc này ta không biết."

Ương Ương bình tĩnh nói:

"Ta chỉ biết họ bỏ ra một số tiền rất lớn để mời siêu phàm giả, số tiền đó là bao nhiêu thì ngươi khó mà tưởng tượng được."

"Chờ chút, chỉ vì giết một Lưu Đức Trụ mà làm to chuyện như thế?"

Khánh Trần nghi hoặc.

"Không nên đánh giá thấp sự tức giận của người cha khi mất con gái."

Ương Ương nói:

"Trong cái nhìn của các ngươi, Vương Vân làm sai trước nên chết chưa hết tội. Nhưng trong mắt cha mẹ nàng, con của mình luôn đúng, họ cảm thấy khi con mình bị uy hiếp đến tính mạng, bán đứng người khác là điều có thể thông cảm, ít nhất thì tội không đáng chết."

Sau khi Vương Vân chết ở thế giới trong, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Vì thi thể của nàng sẽ quay lại thế giới ngoài.

Đứa con gái vẫn còn đang sống sờ sờ bỗng biến thành một thi thể thảm không nỡ nhìn, trước mặt cha mẹ. Đây là chuyện mà không cha mẹ nào có thể chấp nhận được.

"Ngươi phải nhớ, Vương gia đã điên rồi. "

Ương Ương nói:

"Đêm nay họ có làm ra chuyện tàn ác gì, ta cũng không cảm thấy lạ."

"Cấp bậc của siêu phàm giả kia là gì?"

Khánh Trần hỏi.

"Chuyện này ta không biết."

Ương Ương nói:

"Nhưng ta đoán thì không quá cao. Đầu tiên, có rất ít siêu phàm giả cấp cao trong số người du hành, vì siêu phàm giả ở thế giới trong vốn không nhiều. Thứ hai, siêu phàm giả cấp cao đều có thân phận cao quý, đối với họ mà nói, kiếm tiền là một chuyện rất dễ, không cần phụ thuộc vào người khác."

Khánh Trần nhíu mày, không biết cấp bậc của kẻ địch là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Nếu đối phương từ cấp D trở xuống còn dễ nói, nếu là cấp C, chỉ sợ Lưu Đức Trụ chết chắc.

Hắn mượn nhiều quy tắc trong cấm địa mà chỉ khiến Tào Nguy là cấp C bị thương nặng, trụ được hơn 20 giờ, còn sức để đánh một trận cuối cùng. Khánh Hoài phạm phải quy tắc suýt nữa trốn được ra ngoài.