Lưu Đức Trụ nhìn ba túi máu, hắn cũng không biết nên cười hay khóc.
Hắn cầm ba túi máu lên, phát hiện phía trên đều viết dòng chữ trạm hiến máu lưu động, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn cha mẹ hắn cũng giống như hắn, hiến xong máu liền nói không muốn hiến nữa, sau đó cầm túi máu chạy đi.
Lưu Đức Trụ từng tìm hiểu, người bình thường không có bệnh tật gì căn bản không thể mua máu, dù từ kho máu của bệnh viện hay trạm hiến máu trong thành phố, họ phải luôn đảm bảo số lượng máu cho các bệnh viện nên quản lí vô cùng nghiêm ngặt.
Cho nên, chỗ máu này chỉ có thể là của cha mẹ hắn.
Trên đời này luôn có những bậc cha mẹ không có trách nhiệm như Khánh Quốc Trung, nhưng cha mẹ như vậy rất ít.
Đại đa số đều sẽ yêu thương con mình trong im lặng và có phần áp đặt.
Cha mẹ vì muốn con học trong nhà trẻ tốt mà ăn mặc tiết kiệm.
Vì muốn đứa trẻ có điều kiện học tập tốt hơn, họ có thể ăn dưa muối, uống bát cháo.
Thậm chí vì muốn con cái có tiền đặt cọc nhà sau khi cưới mà bán căn nhà đang ở, dọn ra ở phòng cho thuê.
Tình yêu này dù có ngăn cách, cũng rất nặng nề, thậm chí có thể sẽ ép con cái không thở nổi.
Nhưng đây là cách thể hiện duy nhất mà cha mẹ có thể nghĩ đến, có thể làm được.
Thật ra cho tới bây giờ Lưu Hữu Tài cũng không hiểu được người du hành thời gian là gì.
Hắn thường xuyên hỏi đồng nghiệp, nếu người du hành thời gian xuyên qua hai thế giới, con trai của hắn có thể già nhanh hơn hắn không?
Ở thế giới trong, con trai hắn có gặp nguy hiểm không?
Hắn không quan tâm Lưu Đức Trụ có lợi hại hơn chăng, nhưng hắn sẽ thử tìm hiểu tất cả những thứ có liên quan đến Lưu Đức Trụ.
Sau đó dùng cách của bản thân để hiểu Lưu Đức Trụ và động viên Lưu Đức Trụ.
Giống như hai túi máu dấu trong tủ lạnh này.
Lưu Đức Trụ còn thấy phía sau một trong hai túi máu có dán một tấm giấy ghi chú màu vàng: Con trai, yên tâm mà uống, uống hết cha mẹ đi mua tiếp.
Lưu Đức Trụ cảm thấy mũi hắn như có gì nghẹn lại, thứ này sao có thể mua được, cha mẹ hắn đều là người làm công ăn lương, sao quen biết người quản lý kho máu.
Nhưng cảm động thì cảm động, vấn đề sau khi cảm động vẫn phải giải quyết...
Túi máu nào là của mình?!
Với lại hắn phải nói rõ ràng với cha mẹ, hắn không phải là Hấp Huyết Quỷ, không cần uống máu!
Dựa theo số lần nói chuyện phiếm giữa ông chủ và người nắm giữ Con Tem Ác Ma, chỉ cần bảo quản tốt 300 CC máu của mình là đủ dùng trong một tháng.
Điều hắn sợ nhất chính là, mỗi ngày đều phải cắt thịt lấy máu.
Lúc này, máy truyền tin trong túi Lưu Đức Trụ rung lên, hắn trở về phòng xem, là tin nhắn mà ông chủ gửi:
"Có chuyện gì, làm sao ngươi biết có người muốn giết ngươi?"
Lưu Đức Trụ trả lời:
"Hôm nay ta đến trạm hiến máu lưu động để mua máu, trên đường luôn có cảm giác có một cặp tình nhân nhìn mình. Sau khi ta đi vào xe hiến máu, từ trong gương thấy họ đưa tay vào ngực chậm rãi đi tới gần, tựa như sát thủ chuẩn bị móc súng trong phim. Lúc ấy ta rất hoảng, nhìn không rõ khuôn mặt của họ đã tranh thủ thời gian chạy."
Khánh Trần nhíu mày... không nói đến những chuyện khác, đi trạm hiến máu lưu động…..mua máu?
Con hàng này đang làm gì vậy?!
Nhưng nói đi cũng nói lại, hiện tại Lưu Đức Trụ đã tiến bộ hơn trước nhiều.
Lưu Đức Trụ hỏi:
"Ông chủ, ngài biết là ai muốn giết ta không?"
Khánh Trần nghĩ nột lúc rồi nói:
"Ta biết một tin, người nhà của Vương Vân chuẩn bị tìm ngươi báo thù."
"Vậy ta nên làm gì?"
"Yên tâm ở trong nhà. "
Khánh Trần đáp lại:
"Có người của Côn Luân trông coi ngươi, ngươi ở nhà đừng chạy lung tung là an toàn nhất."
...
Thời gian đếm ngược 126:00:00.
Sáu giờ tối, Giang Tuyết vội vàng làm đồ ăn trong phòng bếp nhà Khánh Trần, vì hôm nay là cuối tuần nên nàng nấu rất nhiều món.
Tám giờ tối nay, bà ngoại và ông ngoại của Lý Đồng Vân sẽ đi xe đến Lạc thành. Có lẽ mấy ngày nữa Giang Tuyết sẽ không tới thăm Khánh Trần được nên dứt khoát giúp hắn quét dọn căn nhà một lần.
Cộc cộc cộc, tiếng đập cửa truyền đến.
Lý Đồng Vân muốn mở cửa lại bị Khánh Trần ngăn lại:
"Sau này không nên vội mở cửa, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi cũng không biết người đứng ngoài là ai."
Lý Đồng Vân ngoan ngoãn gật đầu:
"Ừ, biết rồi!"
Nói xong, Khánh Trần đi mở cửa thì thấy Ương Ương đang đứng bên ngoài.
Cô nàng cầm một lá thư từ trong tay:
"Lại có thư."
Khánh Trần ngây ngẩn cả người, hắn cũng khá tò mò, chẳng lẽ người giữ Con Tem Ác Ma muốn đào góc tường của mình thật?
Hắn thầm nghĩ, chờ sau khi người nắm giữ phát hiện “Khánh Trần” là Khánh Trần thì chẳng biết sẽ có biểu cảm thế nào.
"Ngươi xem nội dung bức thư này chưa?"
Khánh Trần hỏi Ương Ương.