Ông lão nói:
“Mất cả đời ta mới hiểu được một đạo lý.”
Khánh Trần hỏi:
“Đạo lý gì?”
Ông lão nhìn về phía ánh sáng mặt trời, cười nói:
“Trận gió rong ruổi thời niên thiếu quý hơn vàng.”
Nói xong, ông lão đứng trên đỉnh núi nhìn gốc đại thụ kia, Chu Tước ngũ sắc đang giương cánh bay quanh ngọn cây, lộng lẫy vô ngần.
Ông lão lại cảm khái bật cười, sau đó bay khỏi đỉnh núi:
“Nếu một mai ta được trẻ lại, hoàng kim một lượng đổi gió lành!”
Tiếng cười ấy như mộng như ảo, có vài phần tiếc nuối, vài phần buông bỏ, vài phần bướng bỉnh, vài phần tiêu sái.
...
Căn cứ A2.
Ban đêm, Khánh Trần dừng xây tường đá, bỗng nhiên đứng ở ven chuồng heo, nhẹ giọng hỏi:
“Hai người các ngươi tên gì?”
“Triệu Minh Khả.”
“Vương Vũ Siêu.”
Đột nhiên Triệu Minh Khả nói:
“Sếp, ngài biết hàm nghĩa của sáu chữ “thành công không do mình ta” chứ.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Không hiểu lắm.”
Triệu Minh Khả hít sâu một hơi rồi nói:
“Nó không chỉ nói cho những tên lính quen như chúng ta không được sợ hãi hy sinh, mà còn muốn nói cho chỉ huy rằng không được mềm yếu. Vì mục tiêu nào đó, hy sinh và đổ máu là điều không thể tránh khỏi, nếu sợ hy sinh và đổ máu thì thắng lợi nằm trong tay nhất định là thắng lợi giả dối.”
...
Đêm khuya ở thành phố phương bắc.
Jindai lùng bắt tất cả thành viên Hội Phụ Huynh.
Tiểu Lục bị xe hơi kéo lê trên đường, hắn hô to...Thay ta nhìn tân thế giới!
...
Bên ngoài khu cấm kỵ số 002.
Thần linh một khắc Khánh Chuẩn nhẹ nhàng lau nước mắt cho Khánh Trần.
Hắn quan sát một lát, rồi dịu dàng ôm lấy em trai của mình, sau đó buông tay.
“Tiểu Trần, ta chỉ có thể đi cùng ngươi đến đây thôi.”
“Chạy đi, với tốc độ mà tuyệt vọng không thể đuổi kịp. Giết hết kẻ địch, đứng trên vai ta, nhìn thế giới vốn thuộc về ngươi.”
...
Trong thử triều ở thành phố số 10.
Các thành viên Côn Luân dùng ghế sofa chặn cửa sân thượng xong thì ngồi chen chúc trên ghế, Điển Phục chậm chân nên không cướp được vị trí, đành ngồi trên tay vịn, hơi cộm mông.
Mọi người cứ ngồi yên ngắm nhìn bầu trời đêm phía xa.
Sau lưng họ, đàn chuột đâm cửa rầm rầm, nhưng bị ghế sofa chặn nên không mở ra được.
“Ngươi nói xem, sau khi chúng ta chết, ông chủ Trịnh và Lộ Viễn có tưởng niệm chúng ta không?”
“Chắc chắn là có rồi, ngày nào Lộ Viễn cũng bắt ta giặt tất cho hắn, đến mức ta sắp nôn ra rồi, các ngươi nghĩ đấy có phải là bắt nạt trong tổ chức không? Ta có thể tố cáo hắn không?”
“Sao ngươi không nói sớm hơn ấy, nếu ngươi nói với ông chủ Trịnh sớm thì ông chủ đã quật hắn một trận rồi.”
“Vậy ta có nên sống lâu thêm một chút không, hay là chúng ta canh giữ thêm đi, ta muốn cầm cự đến khi trở về mách tội Lộ Viễn.”
“Hahahaha!”
“Hahahahahaha!”
Tiếng cười vang vọng trên mái nhà, mãi không tiêu tan.
Thời gian dần dần trôi qua, mọi người yên lặng lại, những ngày qua trong đầu họ toàn là tiếng la của nhau, chuột đến rồi, chuột lại đến nữa, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu như thế, nghe nhiều đến mức nhàm ta rồi.
Không còn chút sức lực nào cả.
Bỗng nhiên, Điển Phục nói:
“Các anh em, sắp đến lúc rồi...Có thể đồng hành với các ngươi lần này, là phúc phận ba đời của ta. Kiếp sau, vẫn làm anh em nhé.”
“Phúc phận ba đời.”
“Phúc phận ba đời!”
...
Bên ngoài Bạch Ngân Thành.
“Đã đến trưa rồi.”
Trong tầng mây, Hà Kim Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao.
Hắn thấy ngân hà mênh mông treo ngược trong bóng tối, thấy sao giăng kín trời, với tay là có thể chạm tới.
Hùng vĩ, bao la.
Im lặng.
Không một ai nghĩ đến, trong chiến trường thảm thiết này, kiếm tiên đơn thương độc mã chiến đấu đột nhiên nhìn chằm chằm vào ngân hà lấp lánh và ngẩn ngơ.
Thật ra, hắn có thể ngự kiếm từ hai tháng trước rồi, nhưng hắn vẫn chưa một lần lên trời cao ngắm nhìn cảnh sắc rúng động lòng người này.
Đến bây giờ, hắn mới biết được đời này mình đã bỏ lỡ cái gì.
“Đẹp quá.”
Hà Kim Thu tán thưởng, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt hắn.
Không thương cảm, không bi tráng.
Hắn chỉ tán thưởng thế giới rộng lớn, nhân sinh ngắn ngủi.
Như giờ khắc này đây, mái tóc đen của hắn trắng xóa, chỉ trong chớp mắt đã già nua!
Hà Kim Thu mỉm cười, cảm thán:
“Hoa lại có ngày nở rộ, người chẳng còn thuở trẻ trai...”
Đường đời của mình quá đỗi gập ghềnh.
Có đúng, có sai. Từng khóc, từng cười. Từng khắc chế, từng làm càn.
Nhưng khi quay đầu nhìn lại, mình đã đi sai quá nhiều.
Trên con đường ấy, sáng có mãnh hổ, tối có rắn độc, mài răng hút máu, giết người như ngóe.
Nhưng không sao, không sao cả.
Bỗng nhiên, Hà Kim Thu rơi xuống, hắn điều khiển mười chín thanh phi kiếm bay xung quanh, phi kiếm mỗi lúc một nhanh hơn, cho đến khi rốt cuộc không phân rõ đâu là kiếm, đâu là ngươi.
Sau khi thăng cấp bán thần, tâm kiếm trở nên vô cùng lóa mắt.
Như một vì sao rơi xuống từ bầu trời, vẽ nên một vệt sáng chói lóa, xuyên qua tầng mây với tốc độ khó tin, bay thẳng về phía cứ điểm trên không.
Một giây sau, ánh sáng độc nhất vô nhị trên đời này đâm thủng tàu Bạch Ngân từ trên xuống dưới!
Đường đi khó, quay về thôi!