Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3032: Đoạn Đường Cuối 47




Ngay sau đó, Dodomeki vốn đã trở lại Thần Kiều bỗng bay ra, rõ ràng nàng mới tĩnh dưỡng ba ngày, đáng lẽ không thể xuất hiện ở đây!

Trước đó Tông Thừa nói với lão gia tử, ván cờ đầu tiên mới chơi được nửa trận, Khánh Kỵ đã đi trộm thứ gì đó, trên thực tế Khánh Kỵ mang Jindai Kura đến chỗ chiếc đồng hồ, vì thời gian xung quanh vật cấm kỵ này chảy nhanh hơn bên ngoài gấp mười lần!

Khôi Lỗi Sư Tông Thừa dùng nó để vẽ rất nhiều tranh, còn Jindai Kura lợi dụng nó để triệu hồi Dodomeki ra sớm hơn bốn ngày!

Nếu Vải Liệm là thứ thích hợp nhất cho họa sĩ Trần thị, vậy thì có lẽ chiếc đồng hồ này là thần khí dành cho Âm Dương Sư, có thể giúp họ rút ngắn khoảng thời gian trống sau khi mất đi thức thần từ bảy ngày xuống còn nửa ngày!

Jindai Kura đút hai tay vào tay áo, triệu hồi tất cả thức thần ra:

“Sự kiến náo nhiệt thế này sao có thể thiếu ta được?”

Bóng dáng trắng tinh vô cùng hút mắt trên chiến trường xám xịt, mang đến cảm giác siêu phàm thoát tục.

Lúc này, mấy chục thần Phật đang bao vây tấn công Ương Ương, tóc của cô nàng bị đốt cháy, ngay khi đối phương sắp giết nàng, Dodomeki biến mất tại chỗ.

Đến khi thân hình mảnh dẻ ấy xuất hiện, nàng đã chắn trước mặt Ương Ương!

Hai con mắt màu đỏ như máu trên ấn đường của Dodomeki bỗng nhiên mở ra, con mắt của công tước Bạch Ngân trong lòng bàn tay, mắt của lão quốc vương Người Xem Mệnh trên mu bàn tay cũng đồng loạt trợn to!

Thế Giới Thập Phương!

Thế giới nổ vang, sức mạnh vô hình nghiền nát hết thảy, hơn hai trăm thần Phật tan thành mây khói!

Dodomeki mỉm cười quay người lại đẩy Ương Ương vào một khe nứt không gian, Ương Ương biến mất, sau đó lại xuất hiện bên cạnh Khánh Trần.

Năng lực điều khiển không gian quả là khó lường.

Chỉ trong nháy mắt, Dodomeki xoay người lại tấn công, nàng chiến đấu với thần Phật trên không, tạm thời đối phương không làm gì được nàng.

Nhưng hơn hai trăm thần Phật cấp bán thần lặng lẽ bao vây nàng, ngâm tụng Phạn văn không biết từ nơi nào, đốt cháy cả mảnh trời.

Họ muốn phong tỏa khu vực trên không này, để kiềm chế không gian hành động của Dodomeki.

Tuy Dodomeki hung mãnh nhưng cũng không thể phá tan vòng vây bán thần, đối đầu với hơn hai trăm thần Phật bán thần đúng là quá khó khăn.

Khánh Kỵ nói:

“Nàng sắp thua rồi.”

Jindai Kura nói với giọng điệu nhẹ nhàng:

“Thua là chuyện trong dự đoán, ngay từ đầu ta không định thắng.”

“Hả?”

Khánh Kỵ nhìn về phía hắn.

Jindai Kura cười nói:

“Ta chỉ muốn tranh thủ thời gian cho Khánh Trần thôi...Khánh Trần à, trở về đi, thế giới không chỉ cần bọn ta, mà còn cần ngươi!”

Giọng nói bay theo gió, chui vào trong tai Khánh Trần đang nằm trên lưng Hồ Tĩnh Nhất.

Trong thế giới sương mù, Khánh Trần vẫn đấm từng cú lên bức tường vô hình.

Hắn không biết mình đã đập tường bao lâu, cũng không biết còn phải đập đến khi nào, nhưng chỉ cần xiềng xích phong ấn chưa bị phá vỡ thì hắn cứ phải đập tiếp!

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy có tiếng người vọng ra từ trong màn sương xám:

“Khánh Trần à, trở về đi, thế giới không chỉ cần bọn ta, mà còn cần ngươi!”

Rồi hắn lại nghe thấy tiếng La Vạn Nhai hô:

“Ta không tin đêm trường vô tận, vì bó đuốc đang ở trên tay chúng ta.”

Hắn nghe thấy tiếng kêu la, tiếng chửi bới, hắn nghe thấy âm thanh huyên náo và kỳ vọng của thế giới.

Khánh Trần đập tường như phát điên, hắn cảm thấy thiếu cái gì đó, nhưng lại không biết rốt cuộc thiếu cái gì!

Ký ức mà mình muốn trong phong ấn rốt cuộc là vì thực lực bị phong ấn, hay là thứ gì khác?

Trong câu chuyện dài bảy tiếng mà Nhất kể, rốt cuộc cái gì mới là thứ hắn muốn nhất?

Là những người vốn nên được hắn khắc sâu trong lòng, nhưng lại quên mất!

Khánh Trần bỗng lùi về sau, hắn gào lên và đâm về phía bức tường vô hình.

Rầm, như tiếng sấm rền trong cơn chấn động của thủy tinh.

Rắc, Khánh Trần thấy bức tường vô hình xuất hiện vết nứt, thanh âm ấy, giống như sông băng đã đóng băng hàng trăm triệu năm, nay bắt đầu tan rã!

Tức khắc, sương mù xám trong thế giới này bắt đầu tràn vào trong khe hở kia, khe hở mỗi lúc một mở rộng, cho đến khi hoàn toàn mở ra!

Sau khi sương mù tan đi, Khánh Trần thấy được cung điện nguy nga đằng sau bức tường vô hình, dẫn lối lên trời xanh!

Hắn nhấc chân đá vào bức tường vô hình, rầm, bức tường vỡ vụn.

Ngay sau đó, cung điện nguy ngã cũng vỡ nát, cánh chim lộng lẫy vẽ trên cung điện vô tận bay vào trong cơ thể Khánh Trần!

Ký ức bắt đầu ùa về!

...

Núi Lão Quân.

Ban Thủ và Sơn Tra đẩy cánh cửa chặn đường của các học sinh trong ngọn lửa!

Đời này không hối hận, bảo trọng!

...

Trên vách núi Thanh Sơn.

Đột nhiên, một tia sáng từ chân trời xuyên qua tầng mây và dãy núi.

Sau đó, vầng sáng màu đỏ nhanh chóng loang ra.

Cuối cùng là màu vàng.

Tầng tầng lớp lớp ánh nắng nhìn xa trông như một vùng biển màu vàng kim.

Thủy triều treo ngược, trút xuống đại địa.