Tiểu Nhị, Tiểu Thất cùng những người khác lập tức tỉnh táo lại, giận dữ hét lên:
“Tỉnh lại, tỉnh lại, người sống còn phải sống tiếp! Đừng suy sụp, đừng từ bỏ!”
Các thành viên còn lại của Hội Phụ Huynh sực hoàn hồn, bắt đầu chống trả quyết liệt.
Nhưng đối mặt với đội quân xác sống đông hơn mình gấp mấy lần và gần như không có biện pháp giải quyết, người sống làm sao có thể thắng được?
Có người mờ mịt, hỏi:
“Chúng ta không thắng được phải không.”
Trận chiến này dường như vĩnh viễn không có hồi kết.
Mọi người sống sót qua thử triều, hành quân bảy nghìn cây số, tiêu diệt quân đoàn thú nhân ở khắp mọi nơi, nhưng chiến tranh vẫn chưa kết thúc.
Họ dò dẫn bước đi trong bóng đêm, vấp ngã, rồi đứng dậy, lại vấp ngã, tiếp tục đứng dậy.
Nhưng mà...Bóng tối còn kéo dài đến bao giờ?
Tiểu Thất thở hồng hộc, trả lời:
“Nếu chúng ta có thể chiến thắng thì sao? Đừng từ bỏ, không thử thì sao biết được.”
Có người hỏi:
“Vậy nếu thử rồi mà vẫn thua thì sao?”
Tiểu Thất gào lên và xông về phía một thú binh:
“Vậy thử thêm lần nữa?”
Thử thêm lần nữa?
Thử thêm lần nữa?
Thử thêm lần nữa!
Khi cùng đường, thành viên của Hội Phụ Huynh lại bộc phát ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Tiểu Nhị liều mình xông lên đánh nhau với một tên thú binh, Tiểu Ngũ quật ngã thi thể của một người đồng đội cũ xuống đất, khàn giọng hô tỉnh táo lại đi, ta là Ngũ ca của ngươi, nhưng không có tác dụng gì.
Không biết làm sao để thắng, nhưng không một ai chịu thua.
Khánh Trần vừa chiến đấu, vừa nhìn những người này đang vật lộn để sống sót, cảm thấy hết thảy dường như vô cùng quen thuộc.
Thành viên Hội Phụ Huynh lần lượt chết đi, phòng tuyến dần dần thu hẹp, không hề thấy được hy vọng, nhưng quyết không buông bỏ.
Trong nháy mắt, mọi thứ ở đây kéo hắn trở lại hồi ức về phòng tuyến khu Tam Hạ trong thành phố số 10.
Khi ấy, Tiểu Tam gào khàn cả giọng sau phòng tuyến, Trương Mộng Thiên đứng trên cao ốc gõ chậu sắt cảnh báo mọi người thử triều đang đến, các thành viên của Hội Phụ Huynh và nạn dân của thành phố số 10 dũng cảm quên mình đứng chắn trước phòng tuyến.
Tử thủ!
Tức khắc, ký ức mãnh liệt như dòng lũ bắt đầu tràn bờ đê.
Khánh Trần nhanh chóng bắt giữ tin tức hữu dụng từ những ký ức ấy, hòng tìm ra đường sống.
Đột nhiên hắn bừng tỉnh:
“Chịu đựng, còn có hy vọng, nhất định phải kiên trì!”
Bởi vì trong ký ức, hắn nhìn thấy rất nhiều người vốn nên xuất hiện nhưng vẫn chưa xuất hiện!
Đang lúc Khánh Trần muốn tìm ra nhiều tin tức hơn, ý thức của hắn lại bị một màn sương màu xám bao quanh, sương mù giống như một mê cung khổng lồ, cho dù hắn chạy kiểu gì thì cũng không thể phá vỡ nó...
Cuối cùng, hắn đâm phải một bức tường vô hình trong màn sương mù của thế giới ý thức.
Khánh Trần bỗng hiểu ra, đây là gông xiềng phong ấn của hắn.
Hắn bắt đầu đấm tường một cách điên cuồng, như muốn đập tan hết thảy, một lần, hai lần, nhưng bức tường vô hình này vẫn lù lù bất động.
…
Trên núi Ngân Hạnh.
Lão gia tử và Tông Thừa đã chơ bảy ván cờ, ván nào Tông Thừa cũng thua, nhưng hắn không hề lộ vẻ sốt ruột, như thể đã đắm chìm hoàn toàn trong niềm vui chơi cờ.
Lão gia tử nhìn hắn:
“Đã thua nhiều lần, vì sao còn muốn chơi nữa?”
Tông Thừa cười nói:
“Nó phù hợp với cuộc đời ta. Thật ra, ta rất hâm mộ những người như ngươi và Khánh Trần, các ngươi sinh ra là để giành chiến thắng, các ngươi có vẻ ngoài đẹp đẽ, xuất thân cao quý, có được huyết mạch thiên phú dị bẩm, mà ta chẳng có gì cả.”
Tông Thừa nói tiếp:
“Loại người như ta phải nếm mùi thất bại hết lần này đến lần khác từ khi sinh ra. Từ khi tỉnh lại trong căn cứ dưới lòng đất tối tăm ấy, ta còn phải cẩn thận với những vật thí nghiệm còn sót lại trong căn cứ, vừa bắt đầu đã ở chế độ địa ngục, sinh ra trong địa ngục. Mãi mới có thể ra khỏi nơi đó, sau khi ra ngoài thì không hiểu gì cả, thân xác đầu tiên còn bị cắt mất một quả thận ở khu thứ chín thành phố số 5, xong rồi còn bị người xấu bán đi làm thợ mỏ.”
“Khó khăn lắm mới thức tỉnh dị năng, khống chế vài tên thợ mỏ rồi trốn về thành phố thì phát hiện ra không có cơm mà ăn. Ta dẫn theo mấy tên thợ mỏ đó vào nhà máy làm công, làm công việc nặng nhọc nhất nhưng lại nhận được ít tiền lương nhất, mỗi ngày làm việc 16 tiếng đồng hồ mà chỉ đủ ăn...Nói tiếp có lẽ ngài không tin, thật ra mục tiêu của ta và Khánh Trần giống nhau đấy, sở dĩ ta lập chí khống chế cả thế giới là vì ta muốn chấm dứt thời đại tài phiệt của các ngươi.”
Lần này lão gia tử thật sự cảm thấy hơi bất ngờ.
Nói thật, đến chính ông lão cũng không ngờ trận đòn đầu tiên Tông Thừa nhận được khi đi vào thế giới nhân loại lại đến từ sự bóc lột và áp bức của thế giới tư bản.
Cuộc đời phân chia theo từng giai đoạn, thời thơ ấu, thanh niên, trung niên, tuổi già, trong đó thời kỳ ảnh hưởng sâu sắc nhất với một người là thuở nhỏ.
Mà sự áp bức của thế giới tư bản là ký ức của Tông Thừa trong thời niên thiếu.
Nhưng ai có thể ngờ được, một trong những nhân vật khủng bố nhất thế giới hiện nay từng có quá khứ thê thảm?
Thế thì thảm quá rồi!