Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3022: Đoạn Đường Cuối 37




Nhưng lão gia tử chỉ bình tĩnh đáp lại:

“Khánh Trần khác với ngươi, hắn chưa bao giờ dùng thủ đoạn mất nhân tính để hoàn thành mục đích, thế nên dù nguyện vọng ban đầu của các ngươi giống nhau, kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược. Sau khi ngươi nắm giữ quyền lực, ngươi sẽ bắt đầu hưởng thụ những lợi ích mà quyền lực mang đến cho ngươi.”

Tông Thừa mỉm cười:

“Ngươi nói đúng rồi đấy, thiếu niên diệt rồng cuối cùng sẽ biến thành rồng, áp dụng câu chuyện này lên người ta thì chẳng lệch phân nào. Ban đầu ta muốn kiếm tiền, kết quả là chỉ có thể giải quyết bằng một cách rất ngu xuẩn; sau đó ta muốn khống chế quân đội thì bị cho một nổ bay ra ngoài; ta muốn đến đại lục phía Tây giảm độ khó của trò chơi xuống thì lại gặp phải Người Xem Mệnh; sau khi trở về định khống chế Khánh thị thì gặp ngay át chủ bài Khánh Chuẩn. Ta khổ quá mà, ngài có thể hiểu được những gì ta đã trải qua không, dường như ta luôn thua cuộc, cho nên dần dần không quan tâm thắng thua nữa, vì sớm muộn gì ta cũng sẽ thắng.”

“Đừng nói năng tự tin như vậy.”

Lão gia tử lắc đầu:

“Bây giờ ngươi đột nhiên ra tay, một mặt đương nhiên là sau khi khống chế Trần thị thì cuối cùng ngươi đã có được lực lượng hùng mạnh nhất, mặt khác vì Khánh Trần trở thành vua của người khổng lồ, những người khổng lồ có năng lực cảm ứng tâm linh cộng thêm vật cấm kỵ Ống tiêm khiến ngươi hiểu ra một điều: Rốt cuộc đã có người tập hợp đủ tất cả các yếu tố để giết ngươi.”

Lão gia tử ngẩng đầu nhìn Tông Thừa:

“Ngươi sợ.”

Tông Thừa sửng sốt, sau đó hắn thản nhiên thừa nhận:

“Đúng vậy.”

Đúng lúc này, có người hầu câm bưng hai bát mì somen đến, đặt trước mặt hai người.

Tông Thừa vừa ăn vừa nói:

“Bất giác đã bị ngài tính kế, giờ ta mới nhớ ra Khánh Kỵ đã biến mất từ ván cờ đầu tiên, hắn đi trộm thứ gì đó của ta đúng không? Ngài giữ ta lại chơi cờ là để kéo dài thời gian?”

Lão gia tử vui vẻ:

“Ngươi phản ứng nhanh nhạy đấy.”

Tông Thừa ăn hết hai bát mì, rồi cảm thán:

“Ta không rõ ngài đang khen ta hay đang châm chọc ta nữa...Ngài có lo lắng cho Khánh Trần không? Ta đã thấy đại lục phía Tây tung ra lá bài tẩy cuối cùng, nói thật ta khá ngạc nhiên khi họ chuẩn bị rất lâu, cũng không ngờ nó lại khủng khiếp đến vậy. Hiện giờ ta hơi lo, ta làm ngư ông, chưa chắc đã có thực lực giành thắng lợi cuối cùng.”

Dường như ngay cả Tông Thừa cũng phải kiêng dè đội quân xác sống.

Tông Thừa nhìn lão gia tử:

“Ngài đã đoán được họ sẽ làm như thế đúng không?”

Lão gia tử gật đầu:

“Đoán được.”

Tông Thừa ngạc nhiên hết sức:

“Cái này mà cũng đoán được ư?”

Lão gia tử cười nói:

“Dạo trước ta cũng coi như có chút thu hoạch trong thế giới Siêu Đạo, Khánh Trần tàn sát phó bản số 8, cuối cùng giết Minh Vương, thăng lên bậc thầy chiến đấu cấp S. Khi ấy có người nói thật ra Minh Vương là một cao thủ cấp S khác xóa nick luyện lại, vì muốn học tập pháp sư vong linh trong thế giới Siêu Đạo để áp dụng vào hiện thực. Nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, kỳ thực trong thế giới hiện thực đại lục phía Tây cũng không có nhiều truyền thừa. Vì thế, ta cứ nghĩ mãi, nếu không có truyền thừa, vậy thì nguyên nhân gì thúc đẩy một bậc thầy chiến đấu cấp S phế bỏ đăng cấp mình vất vả cày cấy mười năm, rồi lại tốn mười năm nữa luyện pháp sư vong linh?”

Tông Thừa:

“Ý của ngài là Minh Vương thật ra là công tước Phong Bạo mai danh ẩn tích trong thế giới Siêu Đạo?”

“Ta không đoán được là công tước Phong Bạo, chẳng qua ta cảm thấy nhất định sẽ xuất hiện thủ đoạn tương tự.”

Lão gia tử nhìn Tông Thừa:

“Làm sao ngươi có thể thấy tình hình trên chiến trường? Theo ta được biết, khôi lỗi không thể truyền lại tin tức cho nhau mà nhỉ?”

Tông Thừa mỉm cười:

“Khôi lỗi với khôi lôi thì không thể, nhưng khôi lỗi với bản thể đương nhiên là có thể làm được.”

Lúc trước, khi thành phố số 10 bị phong tỏa để kiểm tra, bản thể của Tông Thừa bám vào một người không phải người du hành ở thế giới ngoài, cũng chính là nhân viên an ninh đã mật báo với tổ chức Cực Dạ khi Khánh Trần khiêu chiến sinh tử quan cuối cùng.

Vì đó là bản thể nên ống tiêm không có tác dụng với hắn: Bản thể không coi như ô nhiễm tinh thần.

Hiện tại, bản thể của Tông Thừa đã trở lại thế giới trong, nghênh ngang ngồi trước mặt lão gia tử, mỉm cười giải thích:

“Không cần nghĩ đến việc giết ta thì có thể làm được gì, sau khi chết ta vẫn có thể chuyển sang khôi lỗi khác.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn xà nhà, con trai của Khánh Kỵ là Khánh Vô đang ngồi ở bên trên, nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt không biểu cảm.

Lúc này, ngoài trời có tuyết rơi, nhiệt độ giảm xuống.

Người hầu câm bê một chiếc bếp lò bằng đất nung màu đỏ vào, đặt bên chân hai người.

Đột nhiên Tông Thừa nói với giọng điệu thê lương:

“Chắc chắn bây giờ ngài đang rất lo cho Khánh Trần, nhưng sáu trăm năm qua chưa từng có ai quan tâm ta. Các ngươi có người nhà, mà ta không có. Từ khi ra đời, thế giới này đã bất công với ta rồi. Sau khi khống chế được khôi lỗi, thỉnh thoảng ta sẽ sử dụng họ trà trộn vào thành phố, trải nghiệm tình cảm gia đình, nhưng ta biết, giả dối thì mãi mãi là giả dối.”