Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2992: Đoạn Đường Cuối 7




Cách thành phố số 10 180 km về phía đông, Khánh Trần đang sải bước chạy như bay trên con đường bỏ hoang, đôi giày trên chân cũng đã hỏng từ bao giờ.

Thật ra, mới đầu Nhện Đen không tin tốc độ của Khánh Trần nhanh hơn tàu Ngũ Công Chúa, nhưng sau khi nàng thả Khánh Trần xuống, nàng bỗng nhận ra...Tốc của Khánh Trần bây giờ quả thực đã nhanh hơn khí cầu máy rồi.

Sức mạnh ấy đã đạt đến độ cao mà ngay cả bán thần cũng không thể đuổi kịp, chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất là tâm cảnh và kỹ xảo chiến đấu của Khánh Trần hiện tại kém xa thời kỳ mạnh nhất.

Đôi lúc có thể dũng cảm hơn, nhưng phần lớn thời gian vẫn giống như một học sinh cấp ba bình thường.

Nhện Đen có thể hiểu được, Khánh Trần tỏ ra bình tĩnh, chọn ra giải pháp tối ưu trong số tất cả các lựa chọn khác là liên hệ với Hội Phụ Huynh, đó là đáp án chính xác từ lý trí.

Nhưng tâm tính khó thay đổi, hắn cần trải qua vài chuyện.

Đôi khi, những chuyện người khác nói cho ngươi và ngươi tự mình trải qua không hề giống nhau.

Nhện Đen đứng trên tàu Ngũ Công Chúa nhìn Khánh Trần dần dần đi xa, còn mình bị bỏ lại, bay chầm chậm phía sau…

Lúc này, Khánh Trần chạy băng băng hơn một nghìn cây số cũng không cảm thấy mệt mỏi, khi trông thấy thành phố số 10 thấp thoáng phía trước, cuối cùng bước chân của hắn cũng chậm lại.

Cổng xuất nhập cảnh yên ắng, thành bố này đã nằm trong trạng thái giới nghiêm hoàn toàn.

Bộ đội đại lục phía Tây không dừng lại ở đây, chỉ để hai hầu tước, bốn nam tước ở lại, chỉ huy hai mươi nghìn quân trú đóng ở nơi này.

Họ không tham gia chiến tranh, mà ở trong thành phố bóc lột người dân, toan chiếm giữ tất cả những thứ đáng giá, coi như chiến lợi phẩm.

Vàng bạc, đồ cổ, lương thực, xe hơi, cổ phần xí nghiệp, dân số, toàn bộ dân chúng trong thành phố số 10 trở thành nô lệ, toàn bộ của cải trong thành phố số 10 trở thành tài sản riêng.

Trên thực tế, chế độ quý tộc-nô lệ của đại lục phía Tây chung quy gây ra mối tệ đoan nghiêm trọng, khi chiến tranh nổ ra, các quý tộc không có chung kẻ địch, trái lại bận rộn chia chác mọi thứ

Có lẽ họ cho rằng trận chiến này không thể thua được, thế nên nhất định phải nhân lúc hoàng tộc chưa phát hiện mà chiếm giữ những thứ của cải đó cho riêng mình, cuối cùng dẫn đến tình huống cục diện ở Trung Nguyên biến thành cuộc chiến riêng của các quý tộc.

Khánh Trần nhảy qua tường thành, bão kim loại chưa kịp phản ứng thì hắn đã biến mất trong thành phố số 10.

Đây là thành phố đầu tiên hắn gặp sau khi trở lại đại lục phía Đông, nghe nói chuyến đi của Hội Phụ Huynh cũng bắt đầu từ nơi này.

Hắn đi trên đường, thấy được tất cả mọi người đều bị xăm hai chữ “nô lệ” trên trán.

Vẻ mặt của người đi đường xám xịt tối tăm, lúc đi lại không ai nói chuyện với nhau, thành phố đã mất đi vẻ sầm uất ngày xưa.

Nhưng với Khánh Trần, thật ra đây là lần đầu tiên nhìn thấy thành phố của đại lục phía Đông.

Khánh Trần đang quan sát, một người đàn ông trung niên trông thấy hắn thì há hốc miệng:

“Sao...Sao ngài lại đến đây?”

“Hả?”

Khánh Trần nói:

“Ngươi biết ta à?”

“Có ai lại không biết ngài chứ...”

Khánh Trần nhìn xung quanh, hắn cảm thấy vô số ánh mắt tập trung lên người mình, giống như tất cả mọi người đều quen biết hắn.

Lúc trước khi kể về những chuyện hắn từng trải qua, Nhất chuyên chọn những chuyện quan trọng để kể, hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện này.

Người đàn ông trung niên thấp giọng nói với hắn:

“Phụ Huynh, đây không phải là nơi để nói chuyện, ngài hãy đi theo ta.”

Khánh Trần ngơ ngác đi theo đối phương:

“Ngươi là thành viên của Hội Phụ Huynh?”

“Ta không phải thành viên của Hội Phụ Huynh, chẳng qua ta muốn gia nhập hội.”

Người nọ trông có vẻ căng thẳng:

“Ngài mau đi theo ta, chưa biết chừng trong thành phố này sẽ có người mang manh mối về ngài đi lập công, thoát khỏi thân phận nô lệ.”

Đang nói chuyện thì tiếng còi báo động đã vang lên, tiếng động cơ xe của ngụy quân đang nhanh chóng lại gần.

Hơn nữa, tiếng động cơ còn bao quanh từ bốn phương tám hướng...

Quả nhiên có người bán đứng Khánh Trần.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên thay đổi, hắn dẫn Khánh Trần rẽ trái, rẽ phải, cuối cùng đi vào một ngõ nhỏ.

Nhưng tiếng động cơ sau lưng đến rất nhanh, người đàn ông trung niên không còn cách nào khác phải tìm một hộ gia đình, rồi nói nhỏ:

“Chắc chắn khuôn mặt của ta đã bị ghi nhớ rồi, bây giờ có người đuổi giết Phụ Huynh, ngươi có thể giúp ta giấu hắn trong nhà mình không?”

Bác gái trong gia đình ấy gật đầu trịnh trọng:

“Được, mau vào đi.”

Khánh Trần khó hiểu:

“Bác gái, ngươi là thành viên của Hội Phụ Huynh à?”

“Không phải.”

Bác gái nói:

“Ta xin gia nhập, nhưng họ nói ta lớn tuổi, tạm thời không thích hợp thực hiện những hành động nguy hiểm.”

“Vậy các ngươi quen biết nhau à?”

Khánh Trần hỏi tiếp.