Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2993: Đoạn Đường Cuối 8




Người đàn ông trung niên lắc đầu:

“Không biết.”

Khánh Trần vô cùng kinh ngạc:

“Các ngươi không quen biết mà vẫn có thể thuận miệng nói vài câu rồi đồng ý giấu ta đi, không sợ xảy ra chuyện à?”

Người đàn ông trung niên chỉ hình xăm trên mặt mình:

“Bọn ta vẫn luôn chờ đợi Hội Phụ Huynh trở về giải phóng thành phố số 10, bọn ta đã xảy ra chuyện rồi, ngài không thể bị gì được, ngài mau vào đi, ta dẫn ngụy quân rời đi! Phụ Huynh...Tuy có người bán đứng ngài, nhưng ngài đứng trách họ, thời gian qua mọi người khổ quá rồi...”

Khánh Trần giữ chặt cổ tay hắn:

“Đừng, ngươi đi vào trốn đi, ta dẫn họ đi, ta không thể hại ngươi được.”

Nói xong hắn đẩy người đàn ông trung niên vào trong nhà bác gái, còn mình chạy ra ngoài tòa nhà dân cư.

Thật ra Khánh Trần không hiểu, hắn chưa từng gặp người dân trong thành phố này, vậy mà đối phương lại chịu dẫn hắn đi trốn khỏi sự săn lùng của ngụy quân, hơn nữa hai gia đình này không biết nhau, nhưng vẫn sẵn lòng hợp tác để giúp hắn.

Thậm chí người đàn ông trung niên còn sẵn sàng chịu chết để dẫn ngụy quân đi.

Đây là chuyện trước kia Khánh Trần chưa bao giờ gặp được, và hắn cũng cảm thấy không hợp lẽ thường.

Chỉ có điều, chuyện không hợp lý này lại khiến hắn không kìm lòng được mà suy nghĩ nhiều hơn, thậm chí dần dần nhớ lại một vài ký ức khi hắn ở thành phố số 23 xây dựng Hội Phụ Huynh...

Kỳ lạ thay, một việc cỏn con như thế thôi mà lại khơi gợi ký ức ngày xưa.

Khánh Trần chạy ra ngoài, ngụy quân đã bao vây xung quanh khu vực này.

Khánh Trần chạm trán họ ngay trên đường, hắn chần chừ giơ hai tay lên và khuyên can:

“Có chuyện gì cứ thương lượng với nhau trước đã, bây giờ ta không muốn ra tay với các ngươi, ta không chắc các ngươi có thể thắng ta được không, ta cũng không chắc mình có thể đánh lại các ngươi...”

Sao có thể không sợ được, quân địch đông như thế kia mà!

Đằng trước có rất nhiều người, làm Khánh Trần hơi sợ.

Sau lưng cũng toàn người là người, chen chúc, đông nghịt!

Thật ra cảm giác này khiến Khánh Trần sợ hãi, rõ ràng hắn biết tốc độ của mình rất nhanh, sức mạnh cũng không tầm thường, nhưng hắn vẫn thấy sợ...

Cứ thấy hãi hùng một cách khó hiểu...

Nhưng ngụy quân cũng cực kỳ sợ hại, họ nào biết trạng thái của Khánh Trần bây giờ ra sao, nếu không phải bị ép thì ai muốn đến vây quét Khánh Trần chứ?

Ngại mình sống lâu quá à?

Hai bên đều sợ chết đi được!

Họ đột nhiên thấy Khánh Trân giơ hai tay lên, cảm thấy ông chủ Bạch Trú có lẽ sắp dùng tuyệt chiêu, sợ đến mức vô thức bóp cò!

Nhưng trong khoảnh khắc ngụy quân bóp cò súng, Khánh Trần đột ngột biến mất.

Độ khó bằng không…

Dân cư vây xem ở hai bên đường chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, toàn bộ ngụy quân bị bẻ gãy xương cốt, chết ngay tại chỗ.

Vài phút sau trận chiến đấu dừng lại, trên đường cũng không còn bóng dáng của Khánh Trần nữa.

Hiện tại, Khánh Trần trở lại tòa nhà dân cư, gõ cửa nhà bác gái và đi vào.

Người đàn ông trung niên kích động:

“Không ngờ lại được thấy ngài tự mình ra tay, đám ngụy quân ấy đáng chết lắm, rõ ràng đều là người đại lục phía Đông, vậy mà lại nối giáo cho giặc!”

Khánh Trần đóng cửa lại, nói:

“Ờm...Các ngươi có cách nào liên lạc với bên ngoài không, ý ta là liên lạc với những người của Hội Phụ Huynh như La Vạn Nhai, Tiểu Thất, Tiểu Ngũ, Tiểu Cửu ấy?”

Người đàn ông và bác gái nhìn nhau:

“Chắc là không có cách nào đâu, cả thành phố mất tín hiệu rồi.”

Đang nói chuyện thì Khánh Trần nghe thấy âm thanh trong phòng khách, hắn liếc qua bên đó, thấy được một chiếc đài cực kỳ đơn sơ đang truyền phát tin tức xen lẫn trong âm thanh rè rè xẹt xẹt.

Trong bản tin, một giọng nói đầy kích động đang thông báo:

“Bây giờ xin được thông báo một tin tức quan trọng, hỡi tất cả Người Nhà! Theo nguồn tin đáng tin cậy, trong thành phố số 10, Khánh Trần vừa mới tiêu diệt một đơn vị ngụy quân 1200 người...Không ngờ ông chủ đã về đến Trung Nguyên, lẽ nào thời điểm Hội Phụ Huynh giải phóng Trung Nguyên sắp tới rồi?! Người Nhà, hãy kiên trì, kiên trì là thắng lợi!”

Khánh Trần kinh ngạc:

“Bây giờ là thời đại cyberpunk rồi mà vẫn còn loại đài này à?! Hơn nữa còn đăng tin trực tiếp?”

Bác gái cũng ngạc nhiên:

“Đó chẳng phải là chiếc đài ngài bảo Hội Phụ Huynh chế tạo lúc trước sao? Có thương nhân ké tiếng sản xuất một loạt máy thu thanh, mọi người muốn nghe xem đài của ngài phát cái gì nên mua đài về nghe thử. Trong khoảng thời gian này, máy thu thanh chưa từng ngừng nghỉ, đôi khi sẽ phát nhạc, đôi khi sẽ phát tin tức, có lúc thì khích lệ mọi người, nếu không có chiếc đài này thì ta không cầm cự nổi nữa, bây giờ sống sót bằng cách nghe đài đấy. Chỉ có điều thỉnh thoảng nội dung phát thanh không đứng đắn lắm.”

Người đàn ông trung niên cũng than thở:

“Hồi trước ta không mua được đài, sau đó cũng chỉ có thể sang nhà hàng xóm nghe nhờ.”