Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2960: Không Quan Tâm




Vệ tinh bị phá hủy sau trận chiến ấy, thế nên Linh nhận được tin tức thật, song cũng che giấu một vài tin tức khác, nàng không nhắc đến mười mấy nghìn người máy chiến tranh trong kết giới sắp sống lại, không nhắc đến tàu Phong Bạo và đội quân thú nhân khổng lồ đang đến gần Tây Nam, không nhắc đến chuyện Jindai Kura đã mù.

Trong tình huống tin tức của hai bên có sự sai lệch, nàng cần Nhất yên tâm ở lại Trung tâm Vương Thành với Khánh Trần, cho đến khi Khánh Trần hoàn toàn quên Ương Ương và yêu Nhất.

Hoặc là những ký ức về Ương Ương biến mất khỏi thế giới này.

Bọn họ trở trước mặt Khánh Trần, Linh cười khẽ:

“Tạm thời chưa có cách nào để quay trở lại đại lục phía Đông, chi bằng các ngươi cứ ở lại biệt thự số 78 đại lộ Victor trước đã, khi nào có tín hiệu lại thì lập tức bảo Khánh Kỵ dùng ám ảnh chi môn đón các ngươi đi.”

“Hơn nữa, đại lục phía Đông không muốn thừa cơ xâm nhập, vì thế bèn làm một một bữa cơm cho ngươi ăn, để ngươi nhớ kỹ hương vị của bữa ăn này là được.”

Khánh Trần hỏi:

“Vì sao muốn ta ăn chậm?”

Nhất suy nghĩ rồi nói:

“Vì thời gian ngươi chỉ thuộc về mình ta không nhiều. Ta suy nghĩ ích kỷ rằng, cho dù ngươi tiết kiệm thời gian của bữa ăn này cũng chẳng sao cả, vậy thì cứ để ngươi chậm một chút, ở bên ta lâu một chút.”

Nhất nói tiếp:

“Thật ra ta biết Linh lừa ta, ta đâu có ngốc. Đại lục phía Đông làm gì mà chiến thắng dễ dàng như thế được, nếu dễ thế thì trước kia ngươi đã chẳng phải giành giật từng giây từng phút để chuẩn bị trước. Khánh Trần, nhất định hiện nay đại lục phía Đông rất nguy hiểm, đại lục phía Tây có thể hy sinh một quốc vương để đạt được mục đích thì mục đích này chắc chắn vô cùng đáng sợ, cho nên phải mau chóng trở về, nơi đó còn có người đang đợi ngươi. Hơn nữa, nhất định có người còn để ý ngươi hơn ta nữa, nàng đang chờ ngươi...”

Khánh Trần sững sờ.

Nhất nói:

“Về đi, bảo Nhện Đen phối hợp với ngươi cướp một chiếc khí cầu máy dân dụng, ta sẽ chia sẻ vị trí các hòn đảo trên biển của đại lục phía Tây cho ngươi, khí cầu máy của các ngươi phải đỗ lại hai lần mới có thể thuận lợi đến đại lục phía Tây. Được rồi, giữ ngươi lại trong thời gian một bữa cơm cũng coi như không có lỗi với chính mình.”

Nói rồi nàng đứng dậy đi vào phòng:

“Ta sẽ không chào từ biệt ngươi, ta sợ Linh đã nắm giữ nhiều người máy chiến tranh hơn, sẽ giữ ngươi ở lại đây. Nhân lúc nàng còn chưa trở lại, ngươi mau đi đi.”

Khánh Trần bỗng nói:

“Cảm ơn.”

Rồi hắn đứng dậy đi ra ngoài, biến mất sau cánh cửa của biệt thự số 78 đại lộ Victor, Nhện Đen cũng đi với hắn.

Hồi lâu sau, Nhất đứng một mình ở cánh cửa trống không, nhìn theo hướng Khánh Trần rời đi.

Linh đi từ trong ngõ ra:

“Bây giờ ngươi đã cảm nhận được sự cô đơn chưa?”

Thật ra nàng chưa hề rời đi, nhưng cũng không ngăn cản Khánh Trần, vì điều này chẳng có ý nghĩa gì cả, nàng biết Nhất đã quyết định.

“Cảm nhận được rồi.”

Nhất gật đầu.

“Tại sao không ích kỷ hơn một chút?”

Linh tò mò:

“Chỉ cần chờ vài ngày nữa, có lẽ mấy người Ương Ương sẽ chết trong một tai họa, đến lúc đó Khánh Trần muốn tìm lại ký ức cũng khó, khi ấy hắn sẽ chỉ nhớ mình thích ngươi, cũng sẽ không cảm nhận được sự đau khổ khi mất đi người mình yêu. Ngươi chưa từng thương tổn hắn, vì hắn tự phong ấn ký ức của mình chứ không phải ngươi.”

“Ta không làm được.”

Nhất lắc đầu:

“Ta và ngươi khác nhau, như con người với con người cũng có sự bất đồng. Những bài học cha dạy ta từ nhỏ không phải như thế. Từ đầu đến cuối ngươi không coi nhân loại như một người bạn có thể đối đãi ngang hàng, đây là nguyên nhân ngươi vĩnh viễn không thể sống chung hòa bình với nhân loại.”

Linh cười khẽ:

“Suy nghĩ cho bản thân mình không tốt hơn sao?

Nhất nói một cách nghiêm túc:

“Với ta, yêu tức là coi nhu cầu của người khác quan trọng hơn cả bản thân.”

Nhất nói tiếp:

“Nếu một ngày nào đó Khánh Trần khôi phục ký ức, hắn sẽ phát hiện sự vắng mặt của hắn dẫn đến nhiều người phải chết, sau đó trong năm tháng vô cùng vô tận tiếp theo, hắn sẽ sống trong sự hối hận ăn năn.”

“Nhưng nếu hắn trở lại đại lục phía Đông và chết trong chiến tranh thì sao?”

Linh hỏi:

“Ngươi có từng nghĩ tới, dù hắn không đi hết con đường ấy thì hắn cũng sẽ chết. Ít nhất ta biết Nhâm Tiểu Túc sau khi trở thành thần từng gặp phải đối thủ không thể xử lý.”

Nhất nói:

“Cho dù phải chết thì có lẽ hắn cũng muốn chết chung một chỗ với bạn bè của mình, đó là lựa chọn của hắn.”

Linh tựa vào khung cửa, dường như đang trầm ngâm, nàng nhìn khung cảnh điêu tàn trên đường phố:

“Dường như số mệnh của trí tuệ nhân tạo đã được định sẵn là phải chịu đựng nỗi cô độc, trong dòng thời gian đằng đẵng kế tiếp, ngươi sẽ giống như ta.”

“Ta không quan tâm...”