Trước khi ra đi, lão quốc vương đã dùng sức mạnh cuối cùng của đời mình để mở góc nhìn Thượng Đế, bảy ngày là giới hạn của cuộc tấn công chớp nhoáng này, không thể trì hoãn dù chỉ một ngày.
Tựa như Thượng Đế dùng bảy ngày để sáng tạo thế giới, sau bảy ngày ấy là ngày thần hiện hữu trên thế gian.
Công tước Phong Bạo ra khỏi phòng chỉ huy, lúc di ngang qua căn phòng tối nào đó hắn bỗng khựng lại, hai người máy chiến tranh đứng canh trước cửa, cấm bất kỳ ai ngoài hắn lại gần.
Hắn im lặng một lát rồi đi tiếp, cuối cùng vẫn không bước vào căn phòng đó.
Bên dưới cứ điểm trên không, thú binh điên cuồng di chuyển bằng cả tay và chân, khiến mặt đất rung chuyển.
Dưới mặt đất Trung tâm Vương Thành.
Trong phòng an toàn âm u, Khánh Trần, Nhện Đen, Nhất nín thở chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây, cuối cùng bên ngoài vang lên tiếng nước chảy chầm chậm.
Cộc, cộc, cộc, có người gõ cửa phòng an toàn:
“Ta là Linh, mở cửa.”
Cửa phòng an toàn mở ra, Linh kéo lê thân thể tàn phá vào trong, tay trái của nàng đã biến mất, chỉ còn lại cổ tay trụi lủi và dây điện.
Vì hệ thống truyền động thủy lực bị hỏng, dịch truyền động bị rò rỉ dẫn đến cả cánh tay trái cũng không thể động đậy.
Linh nói một cách bình tĩnh:
“Không cần lo lắng, nó chỉ là một trong những phân thân của ta, không thiết lập cảm giác đau.”
Nhện Đen cau mày:
“Xảy ra chuyện gì thế? Lúc đi dò đường bị mai phục à, liệu có dẫn quân địch đến đây không?”
“Yên tâm, không có ai theo dõi ta.”
Linh nói:
“Hiện tại trên mặt đất vẫn còn ở trang thái phong tỏa hoàn toàn, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng sẽ hấp dẫn hỏa lực của quân địch, chúng ta phải tiếp tục chờ đợi.”
Khánh Trần ngồi trong góc không biết suy nghĩ gì, Linh nhìn về phía Nhất:
“Tiến độ thế nào rồi, đã đánh thức ký ức của hắn chưa? Hay là giải phóng được càng nhiều sức mạnh bị phong ấn trong cơ thể hắn?”
Nhất cúi đầu:
“Nhưng ta không muốn làm như vậy, thế có khác gì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đâu chứ?”
Linh nhìn đường phố từng phồn hoa ngày xưa:
“Như ngươi nói, ta rất thích Nhâm Tiểu Túc, vì thế ta chịu đựng nỗi cô đơn suốt mấy trăm năm. Niềm vui không có cách nào chia sẻ, khổ sở không có ai an ủi, ta chỉ có thể nhìn hắn và Dương Tiểu Cẩn ân ái, sau đó một mình canh giữ thế giới Siêu Đạo hư ảo trong bóng tối.”
Linh:
“Ta cho rằng biến mình thành một bà lão trong thế giới ảo có thể khiến ta dần dần giống nhân loại hơn, đồng thời lãng quên tình cảm hồi trẻ. Nhưng với trí tuệ nhân tạo mà nói, sinh mệnh gần như vĩnh hằng, ký ức là mãi mãi, cho nên một khi cảm giác cô tịch ấy hình thành, nó cũng sẽ tồn tại vĩnh hằng.”
Linh:
“Vậy nên đừng vô tư trao tình cảm của mình cho người khác, cũng giống như ngươi, sự sống của Khánh Trần là vĩnh cửu, hắn là người phù hợp nhất để làm bạn bên cạnh ngươi. Dùng khoảng thời gian cuối cùng, khiến hắn vĩnh viễn không thể quên được ngươi. Ích kỷ một chút đi, vì ngươi không biết cảm giác cô tịch mấy trăm năm, mấy nghìn năm là như thế nào.”
Nhất im lặng, nàng không ngờ Linh làm tất cả mọi việc chỉ vì để nàng có được Khánh Trần.
Sau nghìn năm, trí tuệ nhân tạo từng suýt hủy diệt thế giới trong lúc vất vả canh giữ một góc Tây Nam ở đại lục phía Đông, uổng phí sự hy sinh của vô số người chỉ vì muốn con gái của nàng có được tình cảm của riêng mình.
Có lẽ, nàng vẫn không coi nhân loại là bạn, tin chắc văn minh trí tuệ nhân tạo và văn minh nhân loại trước sau tồn tại ngăn cách không thể xóa nhòa.
Nhất giật mình, hỏi:
“Nếu hắn không quay về thì sẽ có rất nhiều người phải chết...”
Linh kiên nhẫn nói:
“Hiện nay thông tin liên lạc trên toàn thế giới bị cắt đứt, dù các ngươi muốn liên lạc với Khánh thị ở đại lục phía Đông thì cũng không thể liên lạc được. Khí cầu máy ở nơi này chỉ còn lại loại dân dụng, không thể giúp ngươi vượt qua cấm đoạn chi hải, chi bằng ở lại thành phố này với hắn hai ngày trước đã, sau đó chúng ta mới quyết định. Nếu ngươi vẫn quyết định dẫn hắn về thì ta không ngăn cản ngươi, hơn nữa còn giúp ngươi nghĩ cách vượt qua cấm đoạn chi hải...”
Nhất thử dùng hệ thống truyền tin trong cơ thể mình để phát tín hiệu, nhưng tất cả vệ tinh của đại lục phía Đông và phía Tây đều bị phá hủy, đúng như Linh đã nói, thông tin liên lạc bị cắt đứt.
“Hơn nữa, tình hình ở đại lục phía Đông không còn nguy hiểm như trước nữa, trước khi mất tin hiệu ta nhận được tin tức đại lục phía Đông đã giành chiến thắng trong trận chiến ở Kiếm Môn Quan, quốc vương Roosevelt cũng đã chết trong trận chiến này.”
Linh mỉm cười:
“Hiện nay Hội Phụ Huynh đã thuận lợi rút vào Kiếm Môn Quan, cứ điểm trên không của hoàng tộc bị hư hại, đại lục phía Đông chưa chắc đã cần Khánh Trần.”
Nhất vui mừng:
“Thật vậy ư?”