Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2961: Lừa Gạt




Phương bắc, buổi trưa.

Tiểu đoàn trinh sát E1923 của Khánh thị đang băng qua rừng cây, họ mặc khung xương trợ lực tối tận, lúc nhảy lên giống như những con châu chấu khổng lồ trong rừng, di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Có người cõng máy phát thanh vô tuyến đơn giản, giữ liên lạc với bộ chỉ huy ở phía sau.

Những chiếc máy phát thanh vô tuyến này được sản xuất số lượng lớn, có vẻ như quân đội Khánh thị đã chuẩn bị sẵn cho tình huống vệ tinh bị phá hủy.

Không phải là ông lão trên núi Ngân Hạnh thấy được điều này trong số phận, mà đây là một khâu nhất định phải trải qua trong chiến tranh hiện đại.

Trong kênh liên lạc, tiểu đoàn trường nói nhanh:

“Đã tiếp cận căn cứ sản xuất 2394, tạm thời chưa phát hiện điều gì khác thường.”

Có người nói trong kênh liên lạc:

“Tiếp tục trinh sát.”

30 phút sau, tiểu đoàn trường bỗng phát hiện có gì đó dị thường trong rừng cây phía trước, trên mặt đất lầy lội, dấu chân cực lớn và hỗn loạn của thú nhân có mặt ở khắp mọi nơi, còn vết cào do móng vuốt sắc bén để lại trên thân cây.

“Cảnh giới!”

Tiểu đoàn trinh sát tiếp tục đi về phía trước, khi ra khỏi khu rừng, mọi người nhìn thấy máu tươi, xương dê, xương bò, xương ngựa, thậm chí còn có cả xương người trải đầy trong phía căn cứ nuôi trồng đằng trước.

Nông trại của căn cứ đã sụp đổ, bão kim loại cũng bị phá hủy.

Các binh sĩ nhìn khung cảnh trước mắt mà kinh hãi, rất khó tưởng tượng thứ gì đã gây nên cảnh tượng hệt thảm khốc như thế này.

Nhưng đột nhiên, có tiếng gầm rú trầm thấp vang lên sau lưng họ, tất cả binh sĩ quay đầu lại thì thấy vô số chiến sĩ người sói bao vây và nhìn chòng chọc vào họ.

Trước khi mất liên lạc, căn cứ sản xuất này đã phát tín hiệu cảnh báo, rằng họ bị tấn công bởi những sinh vật lạ.

Tiểu đoàn trinh sát đến điều tra, không ngờ đám sinh vật lạ này vừa mới kết thúc bữa ăn của mình, vẫn chưa rời đi hết.

“Nổ súng!”

Tiểu đoàn trường gào lên.

Nhưng những người sói này đều có được tốc độ và thực lực hơn hẳn chiến sĩ gen cấp A bình thường, cho dù các thành viên của tiểu đoàn trinh sát đều là chiến sĩ gen, hơn nữa còn được trang bị khung xương bọc thép tiên tiến nhất thì cũng không có tác dụng gì.

Đội quân thú nhân chỉ dùng một đòn tấn công ngắn ngủi đã phá tan đội hình của họ.

Thậm chí súng trường tự động tiêu chuẩn bắn trúng người sói cũng không thể gây ra vết thương trí mạng, trừ phi viên đạn bắn trúng mắt, cổ họng hoặc miệng của chúng, bằng không không có hiệu quả.

Tiểu đoàn trường tranh thủ thời gian cuối cùng dùng máy phát thanh vô tuyến truyền lại tin tức cho bộ chỉ huy phía sau, sau đó mất tin tức.

Đội quân thú nhân đã nuốt sống vô số đơn vị dã chiến của Khánh thị, tốc độ chạy của chúng giống như đường sắt cao tốc trên đường ray, ngay cả tốc độ của bộ đội cơ giới cũng không thể cũng không thể sánh bằng.

Nguy cơ ở Kiếm Môn Quan còn chưa chấm dứt, nguy cơ mới đã đến. Hơn nữa, tiểu đoàn trinh sát còn không tìm được tung tích của cứ điểm trên không tàu Phong Bạo.

Trên núi Ngân Hạnh, Linh ngồi trong căn phòng trên sườn núi, chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt:

“Trên bàn cờ, nhân loại muốn thắng được trí tuệ nhân tạo thì khó lắm.”

“Có một người từng thắng ngươi.”

Lão gia tử bình tĩnh hạ cờ.

Họ không dùng vật cấm kỵ ACE-002 Bàn Cờ Thiên Địa, mà thay bằng bàn cờ và quân cờ bình thường, ván cờ này dường như cũng không có ý nghĩa gì cả, chỉ để giết thời gian mà thôi.

Linh nói:

“Khánh Chẩn có thể thắng ta là vì ta chưa bao giờ nhìn thấy lối chơi đoạn tuyệt đường lui, liều chết chiến đấu ấy, nhưng khi ta đã thấy rồi thì không thể dùng lại cách này được nữa.”

Lão gia tử cười:

“Hà tất cố chấp chuyện thắng thua? Vui vẻ cũng rất quan trọng.

“Chú trọng niềm vui và quá trình thường là lý do cho sự thất bại và kẻ nhu nhược.”

Linh nói một cách bình tĩnh:

“Xin lỗi, cách nói chuyện của trí tuệ nhân tạo nói chuyện hơi thẳng thắn.”

Lão gia tử cười tươi hơn:

“Nếu cả ta cũng không thể xác định là có thể thắng hay không thì viện cớ an ủi mình lẽ nào lại không được?”

“Bàn Cờ Thiên Địa đâu?”

Linh hỏi.

“Quân cờ đã dùng hết, nó sẽ tự động biến mất.”

Lão gia tử nói:

“Tiếp theo nó sẽ xuất hiện ở đâu, ta cũng không biết.”

“Tất cả mọi người đều rút lui rồi, ngươi và nhóm người hầu câm còn ở lại núi Ngân Hạnh sao? Thành phố số nằm ở cực bắc trong địa bàn Khánh thị, nếu thú nhân đến thì nơi này sẽ bị tấn công đầu tiên.”

“Không muốn đi.”

Lão gia tử nói:

“Ta mệt rồi.”

“Ngươi cũng bình tĩnh thật đấy.”

Linh hạ cờ, khiến hắc long của lão gia tử rơi vào thế yếu.

Đột nhiên ông cụ hỏi:

“Đến nay Khánh Trần vẫn chưa trở lại đại lục phía Đông là do ngươi làm khó dễ đúng không?”

“Sao lại nói như vậy?”

Lão gia tử vừa suy nghĩ về thế cờ, vừa nói:

“Ở thế giới ngoài Khánh Trần gọi điện cho Tần Thư Lễ, nói trên mặt đất Trung tâm Vương Thành bị phong tỏa, khi ấy La Vạn Nhai đã nhận ra có điều gì đó khác thương, nhưng nhất thời không phát hiện vấn đề cụ thể. Khi ta biết được nội dung cuộc trò chuyện, ta hiểu ra có lẽ ngươi đang lợi dụng ưu thế sai lệch tin tức để lừa gạt họ.”