“CMN! Cái gì thế kia, đông vậy.”
La Vạn Nhai kinh ngạc:
“Thế thì còn chơi kiểu gì nữa?”
Vừa dứt lời, hắn bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong rừng.
La Vạn Nhai ngoái đầu nhìn lại thì thấy phương trượng dẫn men theo đường núi đi về phía này:
“Đại sư, sao ngươi lại vòng trở lại thế? Sao không đi theo đội ngũ!”
Phương trượng khua chân múa tay, chú tiểu phiên dịch:
“Lạc đường.”
La Vạn Nhai:
“Ngài đoán xem ta có tin không? Ngài đừng nghịch nữa, mau đi đi!”
Phương trượng lại ra hiệu, chú tiểu tiếp tục phiên dịch:
“Sư phụ nói các ngươi không đối phó kẻ địch được, để hắn ra tay.”
La Vạn Nhai dở khóc dở cuời:
“Ngài không phải siêu phàm giả, nhúng tay vào chuyện này làm gì?”
Phượng trượng vung tay một cách tùy ý.
“Ngay bây giờ đây.”
“Ngay bây giờ?”
La Vạn Nhai cảm thấy không ổn chút nào:
“Thủ ngữ phiên dịch qua loa thế sao? Bắt nạt người không hiểu thủ ngữ à? Hai thầy trò các ngươi là hòa thượng thật đấy à?”
Chú tiểu nói:
“Ta và sư phụ tâm linh tương thông, ngươi nghe ta nói là được. Trên đường đến đây sư phụ nói, bọn ta vốn cho rằng Hội Phụ Huynh cũng chỉ là hạng mua chuộc danh tiếng như Cơ Giới thần giáo, nhưng sau khi đi chung một đoạn đường thì nhận ra các ngươi khác với Cơ Giới thần giáo. Quốc gia hưng thịnh hay suy vong, người bình thường đều có trách nhiệm, hòa thượng cũng có trách nhiệm.”
“Đừng thay đổi thành ngữ lung tung!”
La Vạn Nhai cảm thấy, sau khi đồng hành với những sư thầy này, hắn học được phỉ nhổ rồi, nhóm hòa thượng này có quá nhiều điểm để phỉ nhổ, hắn không phỉ nhổ không được ấy chứ.
Chú tiểu nói:
“Sư phụ còn rất thích câu nói của Hội Phụ Huynh các ngươi, người khác phấn đấu vì muốn đứng trên mọi người, chúng ta phấn đấu để không ai còn phải cúi mình khuất phục, câu này ẩn chứa tinh túy của nhà Phật, ngươi nên xuất gia, ngươi có Phật tính.”
La Vạn Nhai nửa tin nửa ngờ:
“Thế nên ta không kết hôn là bởi ta có Phật tính?”
Phương trượng dùng thủ ngữ.
Chú tiểu do dự vài giây rồi nói:
“Ngươi không kết hôn là vấn đề của ngươi, đừng đổ lỗi cho Phật.”
La Vạn Nhai:
“Ngài bình dân thật đấy.”
Phương trượng cười.
Rồi hắn bỏ chú tiểu lại, một mình bước qua La Vạn Nhai, lúc đi ngang qua còn vỗ vai đối phương.
Chỉ trong nháy mắt, La Vạn Nhai cảm thấy mọi mệt mỏi tan biến.
Đột nhiên hắn nghĩ, Hội Phụ Huynh đi theo tuyến đường cố định, được ông lão trên núi Ngân Hành bố trí sẵn, cho nên dù bọn họ đi kiểu gì thì cuối cúng vẫn sẽ đi qua chùa Đại Bi.
Phải chăng hòa thượng trong chùa Đại Bi đã nằm trên Bàn Cờ Thiên Địa.
Phương trượng với bộ tăng y màu xám bước từng bước lên núi, cứ đi mãi, đi mãi, đột nhiên cầu vồng rực rỡ xuất hiện trước mặt hắn, trải dài đến chân trời.
Cơ thể hóa thành cầu vồng khi cao tăng viên tịch!
Trước kia La Vạn Nhai cho rằng hóa thành cầu vồng chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại là sự thật!
Phương trượng lớn tuổi bước lên cầu vồng đi lên trời, mỗi khi đi một bước, trên cầu vồng lại xuất hiện một bông hoa sen trắng muốt nở rộ, từng bông từng bông kéo dài đến cuối trời.
Phương trượng bước đi trên cầu vồng, bỗng nhiên dừng lại, đối mặt với kẻ địch và ngồi xuống, niêm hoa vi tiếu.
Lần này không cần phiên dịch, âm thanh của phương trượng vang lên trực tiếp trong lòng La Vạn Nhai:
“Ngã Phật từ bi…”
Bỗng chốc hào quang rực rỡ muôn màu tỏa rạng trời đất, mười hai nghìn người máy chiến tranh bị đông cứng ngay trên không trung, không thể động đậy!
Không ai biết đây là cảnh giới gì, hoặc là cảnh giới gì mới có thể định nghĩa vị phương trượng này.
Có một câu từng được lưu truyền rộng rãi trong thế giới siêu phàm giả: “Khi tai nạn buông xuống, ý chí tinh thần là vũ khí hàng đầu để nhân loại đương đầu với nguy hiểm”, câu nói này định nghĩa khởi nguồn sức mạnh của siêu phàm giả.
Lão phương trượng khổ tu cả đời, ý chí tinh thần đã đạt đến cảnh giới nào chẳng hay, hắn từng không phải siêu phàm giả, bởi vì hắn cảm thấy không cần, hôm nay hắn trở thành siêu phàm giả, bởi vì thế nhân cần.
Trên bầu trời, hạm đội Khánh thị nã pháo về phía người máy chiến tranh, nhưng lại phát hiện khi đạn đạo tiến vào quầng sáng kia, chúng cũng dừng lại tại chỗ, không nổ tung, mọi thứ bất động.
Khu vực ấy đã trở thành kết giới, không thể dao động mảy may.
Lão phương trượng không muốn hủy diệt cái gì cả, người xuất gia cả đời yên bình, hắn chỉ đang tranh thủ chút thời gian cho những người của đại lục phía Đông mà thôi.
Khánh khôn bình tĩnh nhìn về phía trước, nói thật, ngay cả hắn cũng không ngờ trận chiến diễn ra đến bây giờ rồi mà đại lục phía Đông vẫn còn cao nhân lánh đời đứng ra trợ giúp:
“Không biết tăng nhân này có thể giữ chân quân địch bao lâu, nắm chắc thời gian rút lui!”
Trời sáng dần, rồi lại chìm vào đêm tối.
Hai trăm nghìn người còn sót lại của Hội Phụ Huynh di chuyển trong rừng một cách khó nhọc, họ lội suối băng đèo, không biết rốt cuộc mình đã chạy bao lâu, họ chỉ cảm thấy quãng đường này quá gian nan.
Dùy đỡ lẫn nhau, không biết khi nào mới kết thúc.
Từ lâu bọn họ đã không có giày, lòng bàn chân cũng đã chai sần.
Trên đường đi, thức ăn đã hết từ bao giờ, chỉ có thể ăn tạm nước, côn trùng, vỏ cây lót dạ.
Nhưng trong đội ngũ mênh mông cuồn cuộn này, không có ai hoang mang mờ mịt, bọn họ biết mình phải đi đâu, biết mình vì sao phải đi.
Bọn họ cứ tiếp tục bước đi, đột nhiên đằng trước có binh sĩ hất thảm cỏ lên, đi từ trong rừng ra:
“Là anh em Hội Phụ Huynh đấy à?”
Tiểu Thất đi ở trên cùng gật đầu:
“Phải.”
Từng bóng người lần lượt đứng dậy và ra khỏi rừng cây nghênh đón bọn họ:
“Vất vả rồi, đằng trước có chuẩn bị vật tư, thức ăn, quần áo, giày dép cho các ngươi.”
“Bọn ta còn xa Kiếm Môn Quan lắm không?”
Tiểu Thất hỏi.
“Nơi này chính là Kiếm Môn Quan.”
Tiểu Thất quay đầu lại nhìn màn đêm sau lưng mình, cảm thấy tất cả cuối cùng cũng trôi qua, người đã ngã xuống sẽ không còn gặp lại, người chưa bị đánh gục sẽ sóng vai đi tiếp về phía trước.