Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1956: Người Máy Chiến Tranh




Vương Tiểu Cửu nói:

“Điều kiện thu dụng là mỗi ngày nhất định phải làm một việc tốt, tác dụng là thẩm phán người có tội. Khi chém người trong sạch thì nó sẽ hóa thành hư ảo tránh né cơ thể đối phương, mà khi chém người có tội nó sẽ trở nên cực kỳ sắc bén. Nhưng mà vật cấm kỵ này có một đặc điểm kỳ lạ là nó không thẩm phán lời nói hay việc làm, mà là nội tâm, thế nên về cơ bản người bị nó chém trúng đều chết hết.”

Bởi vì “đánh giá một người dựa vào việc đã làm chứ không phải tư tưởng, nếu đánh giá tư tưởng thì trên đời không ai là hoàn mỹ”, nào có ai trong lòng không có mặt tối?

Nếu thanh đao này thẩm phán nội tâm, vậy thì tất cả mọi người đều có thể bị thẩm phán.

Tam Nguyệt hỏi:

“Thế có ai từng thoát khỏi sự thẩm phán của nó chưa?”

“Có, và cũng chỉ có một.”

Vương Tiểu Cửu nói:

“Theo truyền thuyết nhà tiên tri đầu tiên của người khổng lồ từng tìm được đường sống trong chỗ chết dưới lưỡi đao này.”

Tam Nguyệt nói:

“Chiếc trống này ta đổi với Hỏa Đường, điều kiện thu dụng rất đơn giản, chỉ cần là phụ nữ thì có thể phát ra âm thanh, sau khi đánh sẽ khiến người nghe phấn khích.”

Vương Tiểu Cửu:

“Trống của ngươi không đứng đắn à nha.”

Tam Nguyệt do dự một lát rồi hỏi:

“Ngươi từng dùng Lưỡi Đao Thẩm Phán để thẩm phán bản thân chưa?”

“Không, ta không dám.”

Vương Tiểu Cửu trả lời thành thật.

Dần dà, tất cả mọi người chạy đến mức mệt bở hơi tai, bị tụt lại phía sau hạm đội Khánh thị một khoảng cách rất xa, người máy chiến tranh sắp đuổi kịp bọn họ rồi.

Lâm Tiểu Tiếu hét:

“Chúng ta cứ chạy thế này thì không thể nhanh hơn đám người máy kia được!”

Jindai Kura ngắt lời:

“Khoan, hình như ta quên một chuyện, ta có thể bay!”

Ngay sau đó, Thương Long màu trắng hiện ra, tất cả mọi người nhảy lên lưng rồng và bay lên trời.

Lâm Tiểu Tiếu ngồi trên lưng Shirouneri chửi như tát nước:

“Ngươi cố ý đấy à, có thức thần này mà không triệu hồi từ sớm?”

“Xin lỗi, xin lỗi, vừa mới mù không lâu, trong lòng hơi loạn, quên mất.”

Jindai Kura cười tủm tỉm, nói.

Thương Long màu trắng chở mấy người bọn họ đến chỗ hạm đội Khánh thị và bay cạnh soái hạm.

Cách một lớp thủy tinh, Jindai Sorane phẫn nộ mắng:

“Jindai Kura, đồ khốn nạn, ngươi dám vứt bỏ bọn ta để hành động một mình, ta...”

Khi nàng nhìn thấy Jindai Kura nhắm mắt quay sang nhìn mình, cùng với hai hàng huyết lệ khô cạn chưa lau trên má.

Jindai Sorane không nói nên lời.

Quý công tử phương bắc nay đã thành người tàn tật.

Cô bé từng theo sau hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm chỉ cảm thấy có thứ gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng.

Dường như Jindai Kura đoán được Sorane đang nghĩ gì, bèn mỉm cười an ủi:

“Không sao, mỗi thức thần đều là mắt của ta.”

Jindai Sorane không nghe thấy hắn nói gì cả, nàng chỉ thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Hạm đội Khánh thị tăng hết tốc độ tiến về phía trước, người máy chiến tranh càng ngày càng đuổi sát nút, khí cầu máy vốn không có ưu thế về tốc độ, bây giờ bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách dần dần bị kéo gần.

Dodomeki đã hóa thành tia sáng bay về Thần Kiều nghỉ ngơi, bọn họ không có cách nào ngăn cản quân địch.

Trong khoang thuyền, sĩ quan phụ tá nói:

“Sếp, dùng bộ đội tiên phong chặn đường chúng, kéo dài thời gian, chúng ta rút lui!”

Khánh Khôn nhìn hắn:

“Con ta vẫn còn ở Kiếm Môn Quan đấy. Chúng ta rút lùi thì hắn phải làm sao bây giờ?”

Theo Khánh Khôn, đến lúc nguy cấp, người khác hắn có thể bỏ mặc, nhưng Khánh Nhất thì phải làm sao?

Hắn biết, có lẽ hắn sẽ rút lui. Nhưng chỉ cần Hội Phụ Huynh chưa thành công vượt qua Kiếm Môn Quan, Khánh Nhất chắc chắn sẽ không lùi.

“Truyền tin về Kiếm Môn Quan, nói cho bọn họ biết, đại lục phía Tây tung ra át chủ bài trên chiến trường rồi, bảo bọn họ giúp đỡ Hội Phụ Huynh mau chóng rời đi.”

Sĩ quan phụ tá hỏi:

“Vậy chúng ta thì sao?”

“Chết ở đây chứ còn có thể làm sao nữa?”

Khánh Khôn ngồi biếng nhác trên ghế chỉ huy, tự châm cho mình một điếu xì gà.

Trên thân Thương Long màu trắng, mọi người nhìn thấy hạm đội Khánh thị bỗng thay đổi phương hướng, đối diện với bầy người máy chiến tranh phía xa.

Không có một chiếc khí cầu máy nào rời đi, tất cả đều ở lại đây.

Không có một ai hô hào hùng hồn, chỉ có động tác chỉnh tề chấn động nhân tâm.

Lâm Tiểu Tiếu nói:

“Hay là chúng ta cũng ở lại?”

Vương Tiểu Cửu chỉnh lại bím tóc đuôi ngựa của mình, buộc những sợi tóc rối lại với nhau:

“Nhiệt huyết thế này chạy nữa cũng không ổn! Tuy quyết định này rất ngu xuẩn, nhưng ta ở lâu với đám người đần độn các ngươi, thỉnh thoảng ngu một chút là rất bình thường.”

Lâm Tiểu Tiếu:

“Đâu cần chê bôi bọn ta như thế.”

Vương Tiểu Cửu đứng thẳng dậy, chỉ trường đao về phía người máy chiến tranh, thanh đao trong tay nàng giống như quân kỳ đón gió bay phấp phới.

La Vạn Nhai kéo Muto Taka và Ryosuke Takahashi chạy như điên, chỉ cảm thấy sức lực trong cơ thể mình sắp cạn kiệt, hắn ngẩng đầu nhìn hạm đội Khánh thị trên đỉnh đầu, cùng với người máy chiến tranh đằng xa.