Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2953: Quyền Hành




Hiện tại, Vương Tiểu Cửu xem như đã phát huy toàn diện sức chịu đựng mà Kỵ Sĩ giỏi nhất!

Nàng cố ý để lộ sơ hở!

Trong nháy mắt, cổ tay của Vương Tiểu Cửu run rẩy, chuôi đao dài hơn một mét tách ra khỏi thanh đao cực lớn, nàng rút một thanh đoản kiếm mảnh ra!

Giống như trường đao to và cồng kềnh ấy chỉ là vỏ của đoản kiếm.

Lão quốc vương nhìn thấy trong mảnh vỡ số phận cảnh mình bị đoản kiếm cắt cổ, máu tươi chảy ròng ròng, ông ta cực kỳ muốn lùi lại nhưng phát hiện mình đã kiệt sức.

Dù ông ta thấy trước được mọi thứ nhưng không thể tránh thoát!

Thế giới yên lặng.

Vương Tiểu Cửu nhanh chóng rút kiếm ra, đoản kiếm ra khỏi trường đao, xẹt qua cổ lão quốc vương, xoay một vòng lại tra vào trường đao, vô cùng nhanh gọn, không hề lằng nhằng.

Vương Tiểu Cửu đặt trường đao xuống, nàng đứng trước mặt lão quốc vương, tóc đuôi ngựa đong đưa, băng vải trắng quấn trên eo, trông gọn gàng và linh động:

“Chết rồi.”

Nàng nói xong thì cổ lão quốc vương phun máu tung tóe.

“Lùi lại!”

Ngũ công chúa đứng trên khí cầu máy nói:

“Cẩn thận Vạn Xà!”

Lão quốc vương vẫn đứng tại chỗ không ngã xuống, vô số đường cong vặn vẹo dưới da ông ta.

Vạn Xà, vật cấm kỵ cấp S cực hiếm, điều kiện thu dụng là hiến tế mạng sống của vợ và mười hai đứa con trai, khi ký chủ tử vong, Vạn Xà sẽ tấn công tất cả những sinh vật đã công kích ký chủ trong vòng 12 tiếng, không chết không ngừng.

Vì thế, khi tất cả mọi người cho rằng mục tiêu của ông ta là Jindai Kura và Dodomeki, ông ta đã chuẩn bị kế hoạch khác cho mình rồi.

Lão quốc vương không nhìn thấy số phận sau khi gặp nhóm Lý Đông Trạch, bởi vì khi đó đã qua thời hạn của góc nhìn Thượng Đế, ông ta không biết mình nhất định sẽ chết ở đây, nhưng nếu còn có người thử mai phục giết ông ta ngoài góc nhìn Thượng Đế, vậy thì ông ta phải hiến tế tất cả những ai tham gia cuộc chiến này cho Vạn Xà.

Đây là nguyên nhân ông ta nói với công tước Phong Bạo rằng phải giải quyết nốt tai họa ngầm cuối cùng cho gia tộc Người Xem Mệnh, bởi vì dự tính thận trọng của ông ta trong trận chiến này là bắt được Jindai Kura, dù đã thất bại thì cũng sẽ giết chết cả đối phương lẫn bán thần mai phục ông ta.

Một người kéo theo hai bán thần xuống địa ngục, giao dịch này quá hời.

Vương Tiểu Cửu lùi về sau với vẻ mặt bình tĩnh, một con rắn độc ló đầu ra từ trong miệng của lão quốc vương, hai con chui ra từ hốc mắt, không biết bên dưới làn da còn có bao nhiêu con rắn độc đen ra đời.

Rắn độc trong miệng lão quốc vương Roosevelt lao đến trước mặt Vương Tiểu Cửu nhanh như chớp, Vương Tiểu Cửu dựng trường đao lên chắn trước mặt.

Keng!

Rắn độc rơi xuống đất mà không mảy may bị thương, còn Vương Tiểu Cửu cảm thấy cánh tay mình tê nhức, con rắn này có tốc độ nhanh bằng bán thần.

Hơn hết là rắn độc là vật cấm kỵ, nếu không có cách nào gây thương tích cho nó thì nó sẽ đuổi giết mục tiêu đến chân trời góc bể, không thể thu dụng.

Nhưng đột nhiên, ánh đao màu đen chợt hiện lên, một nhát chém trúng rắn độc thành hai nửa!

Vương Tiểu Cửu nhìn về phía Tam Nguyệt:

“Đao của Hỏa Đường à?”

“Không phải, là đao của Khánh Trần...”

Tam Nguyệt lắc đầu.

Trước khi đi đến đại lục phía Tây, Khánh Trần đã để tất cả vật cấm kỵ lại núi Ngân Hạnh, do lão gia tử sắp xếp, tặng cho người phù hợp nhất.

Mà sở dĩ Tam Nguyệt xuất hiện ở chiến trường là bởi vì nàng được lão gia tử nhờ vả, mang theo vật cấm kỵ ACE - 001, Đao của thần, để tiêu diệt Vạn Xà.

Đao của thần có thể chém vật cấm kỵ.

Rắn độc trong cơ thể của lão quốc vương tràn ra như suối, chia nhau ra tấn công Tam Nguyệt, Lý Đông Trạch, Diệp Vãn, Jindai Kura và Vương Tiểu Cửu.

Tam Nguyệt vung đao liên tục, tổng cộng mười tám nhát đao, cắt Vạn Xà vừa chui ra cùng với thi thể của lão quốc vương thành từng mảnh, tất cả rắn độc trong cơ thể ông ta bị chém nát.

Người Xem Mệnh rất ít khi thua, bởi vì bọn họ tính toán quá nhiều, cho dù chết cũng phải lợi dụng cái chết của mình để sáng tạo cơ hội và lợi ích cho gia tộc.

Mà lần này, tính toán của Người Xem Mệnh thua Bàn Cờ Thiên Địa của ông lão trên núi Ngân Hạnh.

Tam Nguyệt nhặt một cánh tay và đầu lâu của lão quốc vương vào túi vải, Lâm Tiểu Tiếu vừa chạy đến thấy thế thì cau mày:

“Ngươi còn có ham mê này à?”

Tam Nguyệt liếc xéo Lâm Tiểu Tiêu một cái:

“Chúng hữu dụng.”

“Để làm gì.”

“Cá Gỗ chùa Pháp Vân cần có đầu lâu của hắn để thẩm vấn.”

Tam Nguyệt giải thích:

“Quốc vương Roosevelt chắc chắn biết rất nhiều bí mật.”

“Thế tay phải của hắn?”

Lâm Tiểu Tiếu hỏi.

“Ông lão trên núi Ngân Hạnh muốn nó, ta không biết đối phương định dùng làm gì…”

Tam Nguyệt lắc đầu.

Vương Tiểu Cửu ngẩng đầu lên, ngũ công chúa đứng ở cửa khí cầu máy vẫy tay chào từ biệt nàng, ngũ công chúa gài bẫy cha mình xong là phải rời khỏi đại lục phía Đông ngay, trở lại đại lục phía Tây tiếp quản quyền hành trong vương quốc.