Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2952: Bốn Điều




Thậm chí quốc vương chỉ có thể tránh né khi đối đầu với nàng.

Suy nghĩ của Vương Tiểu Cửu rất đơn giản, tuy Người Xem Mệnh có thể đoán trước được đòn tấn công, tránh thoát công kích, nhưng sẽ có lúc ngươi mệt mỏi, kiệt sức mà đúng không?

Ngươi có thể trốn 999 lần, nhưng chỉ cần lần thứ 1000 ngươi trốn không thoát thì chắc chắn sẽ chết.

Ta có thể thất bại 999 lần, còn ngươi thất bại một lần là phải chết.

Có câu “chơi quyền sợ trai trẻ”, cho dù là bán thần Người Xem Mệnh thì khi già rồi chẳng còn mạnh mẽ như hồi trẻ, mà Vương Tiểu Cửu đương độ thanh xuân, có cảm giác áp bách mãnh liệt.

Lão quốc vương nhiều lần nghĩ cách phản kích, nhưng lối tấn công thoạt nhìn lỗ mãng của Vương Tiểu Cửu lại cất giấu vô số bẫy rập.

Mỗi khi ông ta muốn đánh trả là lại thấy sát chiêu nối gót theo tới trong mảnh vỡ số phận, như thể chỉ cần ông ta ra tay thì chắc chắn sẽ phải đón chịu đòn tấn công trí mạng.

Quốc vương quá già rồi, cho dù ông ta đã đạt đến cảnh giới bán thần thì cũng không thể duy trì trạng thái mạnh nhất mãi được, tuổi tác tăng lên các bộ phận trong cơ thể sẽ nhanh chóng suy yếu theo tuổi tác.

Ông ta không còn đứng trên đỉnh của Người Xem Mệnh, tốc độ ra tay và độ chính xác dần dần không theo kịp Kỵ Sĩ.

Lâm Tiểu Tiếu nhìn cây cối đổ rạp liên tục, tức khắc cảm thán:

“Bán thần, cả đời này cũng đánh không lại nàng.”

Lý Đông Trạch nói với khuôn mặt không cảm xúc:

“Năm xưa nàng bỏ nhà ra đi đã là cấp B, mười mấy năm có thể hoàn thành hai sinh tử quan là hết sức bình thường.”

“Ớ! Tam Nguyệt đâu?”

Lâm Tiểu Tiếu hỏi:

“Vừa rồi nàng còn ở đây mà?”

Vương Tiểu Cửu xách thanh đao dài hơn ba mét vung vẩy, phát ra tiếng xé gió rít mạnh, hễ có cây cối bị đánh trúng là thân cây lập tức nổ tung thành vô số mảnh vụn.

Người quan sát trận đấu chỉ cảm thấy nàng không phải là nhân loại nữa, mà là một thứ vũ khí hình người di động.

Điều kỳ lạ là dù nàng là KỴ Sĩ thì cũng không nên dốc toàn lực chiến đấu như thế, vậy mà thời gian dần dần trôi qua, Vương Tiểu Cửu vẫn không hề có vẻ gì là mệt mỏi.

Ngũ công chúa đứng ở cửa khí cầu máy nhìn cảnh này, than thở:

“May mà không lừa nàng, bằng không rắc rối to.”

Giọng nói của hầu tước Bolton khe khẽ vang lên từ phía sau:

“Chẳng phải các ngươi là bạn sao, nàng sẽ giết ngươi thật ư?”

Ngũ công chúa nói:

“Ngươi có biết lúc trước khi lấy được hộp Ôn Dịch cấp A, ánh mắt nàng hưng phấn cỡ nào không, vốn dĩ ta tưởng nàng sẽ giữ hộp Ôn Dịch lại, nhưng kết quả nàng lại rời khỏi phó bản, đặt hộp Ôn Dịch ở khu trung tâm trong thế giới Siêu Đạo. Theo ta thấy, loại người này còn điên cuồng hơn Khánh Trần nhiều.”

Lúc này, Vương Tiểu Cửu đuổi giết lão quốc vương hơn ba mươi km, hơi thở của lão quốc vương trở nên dồn dập, trên chiếc áo choàng đen cũng đã xuất hiện hơn trăm vết cắt.

Đáng tiếc là không nhát đao nào có thể gây thương tích cho lão quốc vương.

Ngay sau đó, cuối cùng lão quốc vương cũng nhìn thấy sở hở của Vương Tiểu Cửu trong mảnh vỡ số phận, đòn tiếp theo đối phương không chuẩn bị phản kích, cũng không thể phản kích.

Chiêu này chắc chắn trúng!

Một thanh đoản kiếm rơi ra từ ống tay áo của ông ta, xuyên qua khe hở của trường đao, đâm vào bụng Vương Tiểu Cửu!

Nhưng khi mũi kiếm đâm trúng cơ thể!

Đoản kiếm cắt nát vạt áo bộ đồ tác chiến của Vương Tiểu Cửu, lộ ra vòng eo mảnh khảnh quấn từng vòng vải trắng, khiến vòng eo càng có vẻ thon nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cơ bụng rắn chắc sau lớp băng gạc!

Con ngươi của quốc vương co lại, vật cấm kỵ!

Vương Tiểu Cửu đuổi giết hắn thời gian dài, giống như biết rõ cơ chế né đòn tuyệt đối của Người Xem Mệnh, cho nên cố ý thiết kế một cái bẫy trong thế tấn công dày đặc, đỡ một đòn của ông ta rồi lại dùng vật cấm kỵ ngăn cản!

Vật cấm kỵ, Băng Gạc của thần quan.

Người thu dụng nó phải là người bệnh bị đâm thủng bụng, sau khi quấn vải lên, ba phút sau miệng vết thương sẽ lành lại, hơn nữa thể lực và sức chịu đựng tăng gấp đôi, có hiệu quả trong 24 tiếng đồng hồ.

Muốn thu dụng vật cấm kỵ này, ngày ngày người thu dụng phải chịu đựng đau đớn, tự mình tạo ra vết đâm mới.

Người có thể thu dụng nó đều là hạng người cực kỳ tàn nhẫn.

Đến lúc này, những vật cấm kỵ khó có thể tìm thấy trong dân gian bây giờ lại lần lượt xuất hiện, trở thành át chủ bài của siêu phàm giả.

Thảo nào Vương Tiểu Cửu có được sức chịu đựng đáng kinh ngạc đến vậy, không chỉ bởi vì nàng tu luyện truyền thừa Kỵ Sĩ, mà còn bởi nàng sở hữu vật cấm kỵ này!

Ở đại lục phía Đông, sở dĩ Kỵ Sĩ bị những siêu phàm giả khác căm ghét, thứ nhất là vì tuổi thọ của họ rất dài, không đánh ngươi thì có thể chờ ngươi chết trước; thứ hai là tốc độ của bọn họ cực nhanh, ví dụ truyền thừa Âm Dương Sư hay họa sĩ Trần thị, tốc độ của thức thần hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Kỵ Sĩ; thứ ba là vì Kỵ Sĩ có sức chịu đựng cao, hở ra là chơi đánh lâu đánh dài với ngươi, đánh ba tiếng là có thể khiến ngươi kiệt sức, mà đối phương vẫn khỏe re; thứ tư vì Kỵ Sĩ thích đánh hội đồng, ngươi chẳng thể nào biết được người đưa thư của bọn họ sẽ thình lình chui ra từ đâu.