Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2946: Không Thể




La Vạn Nhai vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn hạm đội càng ngày càng lại gần hơn.

Mọi người bôn ba cực khổ, chịu đói chịu khát, chống chọi với cái rét để đi xa như thế, khi sắp đến được Kiếm Môn Quan thì hết thảy hóa thành hư không!

“Chạy mau, tách ra chạy!”

Hắn hét to.

Đột nhiên, một chiếc khí cầu máy thoát ly hạm đội không quân, lợi dụng tính cơ động cao bay qua đỉnh đầu La Vạn Nhai, nó không hề để ý đến họ mà bay thẳng về phía trước và thả đạn đạo!

La Vạn Nhai nhìn ánh lửa bùng lên trước mắt, bước chân dần dần chậm lại, hắn ngẩn ngơ bước từng bước một về phía biển lửa, hắn biết đợt tên lửa này đủ để giết chết hơn mười nghìn thành viên Hội Phụ Huynh.

Hơn nữa, tiếp theo tất cả thành viên Hội Phụ Huynh sẽ bị giết chết ngay ở đây, tất cả sẽ ngã xuống trước Kiếm Môn Quan.

Nhưng chiếc khí cầu máy cấp B trên bầu trời bỗng bị một lực lượng vô hình cắt thành nhiều mảnh, rơi vào trong biển lửa.

La Vạn Nhai nghe thấy tiếng bước chân, đằng trước, Jindai Kura luồn hai tay vào tay áo, nói khẽ:

“Xin lỗi, ta đến muộn.”

Sau lưng đối phương là Muto Taka và Ryosuke Takahashi.

Họ không chờ Khánh Khôn chỉnh đốn hạm đội không quân mà đến chiến trường trước.

“Các ngươi...Các ngươi chẳng phải đang ở Kiếm Môn Quan sao?”

La Vạn Nhai hỏi.

Jindai Kura nói với giọng bình tĩnh:

“Trước khi đi Khánh Trần nhờ ta chăm nom Hội Phụ Huynh, làm sao ta có thể ngồi trong Kiếm Môn Quan chờ các ngươi chết hết được?”

Trên trời, Dodomeki mặc áo trắng, thân hình linh hoạt càng thêm nhanh nhẹn, gió trên cao thổi tung ống tay áo của nàng lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay mảnh khảnh gắn đầy tròng mắt!

Hiện tại Dodomeki đã khác trước, nàng vừa mới cắn nuốt đôi mắt của công tước Phượng Hoàng, trong lòng tay là hai con mắt của công tước Bạch Ngân, mu bàn tay là mắt của công tước Phượng Hoàng, dùng Thế Giới Thập Phương cắt khí cầu máy dễ như trở bàn tay.

Jindai Kura ngẩng đầu nhìn không trung, bóng dáng một cứ điểm trên không loáng thoáng ở phương xa, cứ điểm trên không của hoàng tộc cuối cùng cũng đến rồi!

Jindai Kura cảm thán:

“Nếu cứ điểm trên không đã đến, vậy thì Dodomeki bây giờ vẫn không đánh lại được.”

Ngay sau đó, một quả pháo điện từ lao ra với vận tốc 16600 m/s, ngay cả Dodomeki cũng không thể trốn thoát.

Viên đạn kim loại bắn trúng cánh tay của Dodomeki, cánh tay phải đột nhiên đứt lìa, hóa thành tia sáng màu trắng.

Jindai Kura mỉm cười, vẫy tay gọi Dodomeki:

“Xuống đây, biến thành hình thái hoàn chỉnh đánh với họ.”

Dodomeki bay xuống giữa núi rừng, nàng đi đến trước mặt Jindai Kura và quỳ xuống:

“Chủ nhân.”

Jindai Kura cười hỏi:

“Chỉ còn thiếu ba đôi nữa à?”

“Vâng.”

Jindai Kura nói:

“Sở dĩ ta hành động một mình là vì lo lắng Sorane và Unshuu móc mắt mình cho ta, bây giờ thì vừa khéo, Muto Taka, Ryosuke Takahashi, thêm ta nữa là đủ ba đôi mắt, ngươi cầm lấy đi.”

Muto Taka...

Ryosuke Takahashi...

Jindai Kura nhìn về phía hai người họ, cười hỏi:

“Xin lỗi hai vị, làm thế có lẽ là không công bằng với các ngươi, nhưng chúng đều đã quyết định làm sơn quỷ, vậy thì chúng ta sẽ là người làm những việc này.”

Muto Taka ngập ngừng:

“Nhưng chúng ta phải hy sinh nhiều đến thế vì gia tộc Khánh thị ư, ngài làm vậy có đáng giá không?”

Jindai Kura cười:

“Nếu có dị nghị thì bây giờ có thể rời đi. Là khách ngoại lai, xem như thay gia tộc Jindai đền bù cho những tội lỗi trong những năm qua.”

Muto Taka và Ryosuke Takahashi đồng thời quỳ xuống:

“Xin nghe theo sự sắp xếp của ngài.”

Dodomeki hỏi:

“Chủ nhân chắc chắn chứ?”

Jindai Kura nói:

“Thật ra ta đã xem bản ghi chép của nhà Minamoto, trong đó ghi rằng đôi mắt cuối cùng của ngươi nhất thiết phải là mắt của chủ nhân.”

Dodomeki chần chừ vài giây:

“Đúng vậy.”

La Vạn Nhai, Muto Taka và Ryosuke Takahashi sửng sốt, thì ra khi Jindai Kura nghĩ mọi cách triệu hồi Dodomeki làm thức thần cho mình, hắn đã biết ngày này sẽ đến.

Lúc này, Muto Taka lấy dao găm ra, tự khoét hai con mắt của mình không chút do dự, cũng không hề kêu rên.

Dodomeki nhận lấy đôi mắt của Muto Taka, lòng bàn tay trái nuốt chúng, sau đó vành tai trái và phải mọc ra hai con mắt.

Ryosuke Takahashi thở dài một tiếng rồi khoét mắt mình ra, hai bên gò má của Dodomeki lại mọc ra hai con mắt nữa, ngay cả cánh tay vừa bị bắt nát cũng mọc trở lại.

Khí thế của nàng tăng vọt, bỗng nhiên một đôi mắt đang nhắm chặt xuất hiện trên bầu trời, đôi mắt khổng lồ do tầng mây tạo thành trông mịt mờ hư ảo.

Trong lúc nói chuyện, cứ điểm trên không lại chĩa họng pháo vào họ, một quả pháo chủ lực bay ra ngoài, rơi xuống núi rừng cuốn theo lá cây thành vòng xoáy.

Nhưng đạn pháo chỉ còn cách lưng Dodomeki một khoảng nữa thì đột nhiên bị không gian kỳ lạ nào đó cắn nuốt và biến mất.

Khi đạn pháo đột ngột biến mất xuất hiện lại thì nó đã bắn thủng một khí cầu máy!

Jindai Kura tán thưởng:

“Vô Củ của chủ quân nhà ngươi cũng không thể đạt đến mức này được đâu!”