Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2947: Ai Đến?




Dodomeki nhìn về phía hắn:

“Ngài đã chuẩn bị xong chưa?”

Jindai Kura đứng tại chỗ nhìn cứ điểm trên không sừng sững ở phía chân trời xa xa:

“Chuẩn bị xong rồi.”

Dodomeki hỏi lại:

“Dorayaki trên phố Nam La. Izakaya ở Hananokicho. Rượu gạo ở đại lộ Trường An. Sân nhà trồng cây tỳ bà, và cả cô bé luôn theo sau ngài, ngài sẽ không còn nhìn thấy được nữa.”

Jindai Kura nở nụ cười:

“Tất cả đều nằm trong lòng ta rồi.”

Nói rồi hắn giơ tay phải lên, lần lượt móc hai mắt của mình ra, hai vệt máu chảy dài trên mặt hắn:

“Đi thôi, đi cứu người nào.”

Dodomeki lại cúi lạy, chạy lên nhận lấy đôi mắt của chủ nhân và nuốt vào lòng bàn tay.

Tức khắc, hai khe hở xuất hiện trên ấn đường của nàng, đó là một đôi mắt phượng độc nhất vô nhị giống hệt Jindai Kura.

Chỉ có điều, mắt của Jindai Kura màu đen, còn đôi mắt này màu đỏ sẫm.

Giống như trên khuôn mặt nhợt nhạt của Dodomeki mọc ra hai nốt ruồi mi tâm đối xứng.

Khi hai con mắt mở ra, cặp mắt trên bầu trời cũng mở theo, sau đó tiêu tán.

La Vạn Nhai ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này:

“Hình thái hoàn chỉnh đây sao…”

Jindai Kura cười nói:

“Là hình thái hoàn chỉnh, kể từ đó nàng đã là đại yêu quái rồi. Đi đi, Maki - chan đã làm xong việc của mình rồi, người thầy này cũng không thể xấu mặt được.”

Hắn còn chưa nói xong thì Dodomeki đã biến mất, ngay sau đó nàng đã xuất hiện trên một chiếc khí cầu máy.

Nàng vung tay lên, khí cầu máy tức khắc tách ra thành vô số mảnh như khối rubik bị tháo rời.

Có khí cầu máy bắn tên lửa về phía nàng, nhưng khi đến gần nàng đạn đạo lại biến mất, sau đó bị khe hở không gian đẩy về phía hạm đội phe mình!

Hình thái hoàn chỉnh của Dodomeki là yêu quái Thập Phương nắm giữ sức mạnh không gian!

Trên bầu trời, bóng dáng màu trắng của Dodomeki xuyên qua xuyên lại, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, nàng đã phá hủy hàng chục chiếc khí cầu máy.

Tất cả những chiếc khí cầu máy tăng tốc độ để đi ném bom thành viên Hội Phụ huynh đều tan rã!

Sau khi giải quyết xong tai họa ngầm vô cùng cấp bách ấy, nàng mới bay lên, quay ra đối diện với cứ điểm trên không!

Thân hình nhỏ bé đối diện cứ điểm trên không khổng lồ giống như một mảnh thiên thạch nhỏ và mặt trăng, nhưng nàng không hề kiêng dè, dứt khoát bay về phía cứ điểm trên không.

Lớp bọc thép bên ngoài cứ điểm trên không bỗng xuất hiện một vết nứt lúc nào chẳng hay, như thể ai đó dùng một chiếc rìu khổng lồ chém nứt vỏ bọc thép!

Chung quy cứ điểm trên không của đại lục phía Tây rắn chắc hơn, tên lửa không đối không bình thường còn chưa chắc có thể bắn nổ nó, Dodomeki giơ tay chém, tạo thành một vết nứt dài mấy chục mét bằng khe hở không gian cũng đã cực kỳ khủng bố.

Nhưng điều này cũng khiến các binh sĩ của đại lục phía Tây hiểu ra, năng lực không gian không phải vô địch, Dodomeki không phải thần, không phải muốn làm gì thì làm.

Trong cứ điểm trên không, có người hô to:

“Thả máy bay không người lái ra rồi cho nổ tự động, nổ chết nàng đi!”

Dodomeki không thèm quan tâm đến bầy máy bay không người lái đang huy động toàn bộ lực lượng của mình, nàng chỉ vung tay lên chém, lặp đi lặp lại, như thể nàng là một người đốn củi đang đứng trước một gốc đại thụ cao chót vót, chém từng nhát rìu lên thân cây, cho đến khi lớp bọc thép bên ngoài biến mất, cho đến khi cứ điểm trên không đồ sộ kia bị bổ ra!

Đến nhát chém thứ mười bảy, lớp vỏ bọc thép của cứ điểm trên không vỡ vụn, để lộ phòng chỉ huy phía sau!

Các binh sĩ trong phòng chỉ huy vô cũng kinh ngạc, họ đối diện với Dodomeki, sau đó bị cơ thể mọc đầy mắt của đối phương dọa chết khiếp!

Một giây sau đó, Thế Giới Thập Phương!

Vô số vết nứt không gian vô hình như lưỡi đao lao nhanh về phía trước, tất cả mọi thứ trong phòng chỉ huy hóa thành muôn mảnh.

“Nàng lợi hại không?”

Jindai Kura hỏi La Vạn Nhai.

La Vạn Nhai trả lời một cách nghiêm túc:

“Lợi hại.”

“Muốn tận mắt nhìn thấy ghê…”

Jindai Kura khen.

La Vạn Nhai nhìn quý công tử Jindai Kura vẫn thẳng tắp như tùng, kariginu màu trắng sạch sẽ, không dính một hạt bụi.

Như nhân gian tuyết phủ, mùa đã sang đông.

Jindai Kura quay sang nói với La Vạn Nhai:

“Đi đi, đi tập hợp với Hội Phụ Huynh, hạm đội Khánh thị sắp đến rồi, họ sẽ yểm hộ các ngươi rút lui về Kiếm Môn Quan.”

“Vậy còn ngươi?”

La Vạn Nhai hỏi.

Jindai Kura nhắm mắt, quay sang “nhìn” hướng khác:

“Chuyện ta cần làm còn chưa xong.”

Vừa dứt lời, một ông già đại lục phía Tây khoác áo choàng đen đi tới, phần ngực của áo choàng có hoa văn sừng hươu màu vàng, nhưng khác với áo choàng của Người Xem Mệnh khác, trên sừng hươu còn có thêm một chiếc vương miện.

Jindai Kura hỏi La Vạn Nhai:

“Ai đến?”

La Vạn Nhai miêu tả sơ qua.

Jindai Kura giật mình: Quốc vương đích thân đến, thì ra mục tiêu của trận chiến này là ta và Dodomeki.