Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2944: Đoạn Đường Cuối




“Hả?”

Sĩ quan phụ tá ngớ ra:

“Sao ngài lại không trả lời theo bài gì thế?”

Khánh Khôn gây dựng sự nghiệp thành đạt dựa vào tài năng của mình cùng với người cha quyền cao chức trọng, nhưng vào thời điểm hắn đắc chí, cha hắn bệnh nặng sắp qua đời, gọi hắn đến bên giường nói chuyện lần cuối.

Người cha giàu nua đắp chăn, nhìn ngọn lửa bập bùng trong lò, nói:

“Ta biết ngươi thông minh, cũng biết ngươi sợ chết, bảo ngươi đi tham gia trận chiến tranh giành vị trí ảnh tử ngươi không đi, gia chủ bảo ngươi đi gánh vác trách nhiệm quan trọng hơn ngươi cũng không muốn, chỉ muốn ở mãi lãnh địa của mình làm chúa đất. Nhưng ngươi phải hiểu, sống trên đời này, luôn có những chuyện ngươi không thể tránh khỏi.”

Khánh Khôn bỗng nghĩ, ông cụ nhà mình nói đúng.

Có những chuyện không thể trốn tránh.

Hắn trốn được, nhưng Khánh Nhất sẽ không trốn.

Hắn có thể sống tạm bợ, nhưng Khánh thị sẽ không sống tạm bợ.

“Nếu không có Khánh thị thì ta và các ngươi có là cái thá gì?”

Khánh Khôn mắng:

“Cho các ngươi ba tiếng đồng hồ chỉnh đốn và sắp xếp quân nhu, ba tiếng sau theo ta rời khỏi Kiếm Môn Quan, đi đánh hạm đội đại lục phía Tây.”

Nếu Hội Phụ Huynh không thể đến Kiếm Môn Quan đúng như giao hẹn, vậy thì họ ra ngoài đón.

Khánh Khôn đảo mắt nhìn lều trại một lượt, khi trông thấy Jindai Kura thì nói với đối phương:

“Chúng ta cùng đi! Ngươi là cao thủ được bên núi Ngân Hạnh khâm điểm, phải hộ tống bọn ta.”

Jindai Kura cười nói:

“Được, Jindai Sorane, Jindai Unshuu, ngươi phối hợp với họ kiểm kê nhân viên, tất cả chúng ta cùng đi. Muto Taka, Ryosuke Takahashi, hai người các ngươi đi đánh bài với ta, chờ họ sắp xếp xong thì mọi người cùng xuất phát.”

Jindai Sorane nhướng mày:

“Lúc nào rồi mà còn đánh bài hả?”

“Ta đã không thể trò chuyện với phụ nữ rồi, gọi hai tên đàn ông đi đánh bài một lát cũng không được à? Không trì hoãn công việc là được!”

Jindai Kura luồn hai tay vào tay áo và hét lên.

Vẻ mặt Jindai Sorane dịu đi:

“Đi thôi.”

“Thật là.”

Jindai Kura lẩm bẩm rồi đi vào lều của mình đánh bài.

Nhưng hai tiếng sau, sau khi nhóm Jindai Sorane chuẩn bị vật tự xong xuôi và chuẩn bị xuất phát, nàng đi đến lều của Jindai Kura.

Rõ ràng từ bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng hét bên trong, nhưng khi vén rèm lên thì chỉ thấy một chiếc máy ghi âm.

Jindai Kura, Muto Taka, Ryosuke Takahashi đã biến mất.

La Vạn Nhai nhìn các thành viên Hội Phụ Huynh đi qua bên cạnh, dặn dò kỹ lưỡng:

“Đừng dừng lại giữa chừng, nhất định phải cố hết sức tiến về phía trước, chúng ta đã đến rất gần Kiếm Môn Quan rồi!”

Đột nhiên, âm thanh bao trùm hỏa lực của hạm đội đại lục phía Tây vang lên từ phía xa, ánh lửa liên tiếp soi sáng khuôn mặt của tất cả mọi người, La Vạn Nhai hít sâu một hơi, thúc giục:

“Đi mau!”

Có thành viên Hội Phụ Huynh hỏi:

“Không sợ họ lục soát trong núi sao?”

“Không sao, các ngươi đi mau…”

La Vạn Nhai không nói cho thành viên của Hội Phụ Huynh biết khoảng thời gian rút lui cuối cùng này là do người khác hy sinh bản thân để đổi lấy cho họ.

Hạm đội của đại lục phía Tây ném bom hàng loạt xong thì phải trở về bổ sung đạn dược.

Các thành viên Hội Phụ Huynh người nào người nấy cũng gầy giơ xương, La Vạn Nhai cũng gầy xọp hẳn đi.

Ở thế giới trong chịu đói, dù trở lại thế giới ngoài ăn lấy ăn để cũng không bù lại được, dẫu sao cũng phải quan tâm xem dạ dày mình có chịu được không.

Đến cả người du hành thời gian sắp không chịu được huống chi là những thành viên Hội Phụ Huynh không phải người du hành thời gian?

La Vạn Nhai nhìn mọi người tiếp tục di chuyển, còn hắn yên lặng tụt lại phía sau, hắn tìm Tiểu Thất và nói:

“Nhóm tiếp theo để ta đi.”

Tiểu Thất sửng sốt, lập tức phản đối:

“Không được!”

“Không có gì là không được cả.”

La Vạn Nhai nói.

“Sao có thể là ngươi đi được?!”

Tiểu Thất hỏi.

La Vạn Nhai có ý nghĩa như thế nào với Hội Phụ Huynh?

Khánh Trần là Phụ Huynh, nhưng người sáng lập Hội Phụ Huynh là La Vạn Nhai.

Từ thành phố số 10 đến thành phố số 18, sau đó từ thành phố số 18 phát triển ra khắp cả nước, có thể nói, La Vạn Nhai có công lao cực lớn.

Mọi người coi Khánh Trần như lãnh tụ tinh thần, nhưng nếu không có La Vạn Nhai thì chỉ sợ cũng không có Hội Phụ Huynh.

Thế thì làm sao hắn có thể hy sinh được chứ?

Tiểu Thất luống cuống, nói:

“Ngươi là Người Nhà màu đen, làm sao ngươi có thể chết được?”

La Vạn Nhai lắc đầu:

“Tiểu Tam cũng là Người Nhà màu đen, nhưng hắn vẫn sẵn sàng hy sinh thân mình, ngươi quên cương lĩnh của chúng ta rồi ư, Người Nhà cấp bậc càng cao thì càng có trách nhiệm chiếu cố mọi người, chứ không phải nắm giữ càng nhiều quyền lực. Ta nỗ lực học tập, luôn muốn theo kịp tiến độ phát triển của Hội Phụ Huynh, nhưng sau đó ta nhận ra, thứ mình vứt bỏ hồi trẻ, về già rồi không nhặt lại được nữa. Hội Phụ Huynh cần một người lãnh đạo xuất sắc, còn việc ta nên làm lúc này là tiễn đưa mọi người một đoạn đường cuối cùng.”