Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2943: Khánh Khôn




Jindai Kura mặc kariginu màu trắng, hai tay khép lại giấu trong tay áo, hắn chỉ nhắm mắt dưỡng thần, thậm chí còn vờ như không thấy những nữ thư ký trong bộ chỉ huy.

Jindai Sorabe cầm đao đứng sau lưng hắn, đồng thời nhìn xung quanh không chớp mắt.

Jindai Kura thở dài:

“Ngươi là Âm Dương Sư, không phải Thiết Xá Ngự Miễn, ngày ngày cầm đao tachi của Unshuu làm gì hả.”

Jindai Sorane lườm hắn:

“Ta sợ ngươi không có mắt.”

“Thay đổi rồi, thay đổi hết rồi, trước đây ngươi không như thế.”

Jindai Kura cảm thán:

“Ngươi có cần đi nghỉ một lát khác, họ đã biết chuyện gì xảy ra rồi, không cần ngươi nhìn chằm chằm như thế.”

Khánh Khôn hùng hổ ngắt lời:

“Lúc bàn chuyện nghiêm túc thì hai người đừng có mà liếc mắt đưa từng. Theo sự sắp xếp của ta, ta chỉ đợi Hội Phụ Huynh tối đa 24 tiếng đồng hồ nữa, một khi quá thời gian thì bọn ta phải chủ động lùi về sau.”

Khánh Nhất nói với giọng nghiêm túc:

“Ngươi nhận được mệnh lệnh cố thủ.”

Khánh Khôn dửng dưng:

“Ngươi biết cha ngươi đã dốc biết bao tâm huyết cho đội quân này không, nếu tất cả chôn vùi ở đây thì về sau ngươi đứng vững gót chân ở Khánh thị bằng cách nào? Một khi đội quân này hy sinh thì Khánh thị chỉ còn lại Khánh Vũ ở phương bắc thôi.”

Khánh Nhất cau mày:

“Đến lúc nào rồi mà ngươi còn suy nghĩ việc này.”

“Thằng nhóc nhà ngươi không hiểu chính trị, muốn bàn chuyện chính trị thì cần có lợi thế, mà đội quân này là lợi thế trong tay cha ngươi.”

Khánh Khôn nói:

“Không có súng trong tay thì không có can đảm. Ta cũng chỉ lo lắng cho ngươi thôi, ngươi nghĩ xem, ngươi còn trẻ mà đã lên làm cục trưởng Mật Điệp Ti, nhưng bây giờ ngươi vẫn chưa phải ảnh tử, vị trí ảnh tử vẫn đang bỏ trống kia kìa.”

Khánh Nhất lắc đầu:

“Ta không cần suy xét đến việc này, tiên sinh cũng sẽ không nghĩ đến nó.”

Khánh Khôn hỏi:

“Nếu tiên sinh của ngươi không về được thì sao?”

Khánh Nhất trả lời một cách nghiêm túc:

“Da đã không có thì lông đắp vào đâu, nước đã mất thì lợi thế có ích gì? Khánh Khôn, ta chịu trách nhiệm giám sát tiền tuyến, nếu ngươi chống lại quân lệnh, ta chắc chắn... Ta chắc chắn sẽ tự mình đưa ngươi ra tòa án quân sự.”

Khánh Khôn vui vẻ:

“Ta không tin.”

Khánh Nhất xoay người rời đi:

“Ta nói được thì làm được. Cho ta một lều trại, ta cần nghỉ ngơi ba tiếng.”

Mật điệp Diêm Xuân Mễ và Tống Niểu Niểu cũng theo Khánh Nhất rời đi, Khánh Khôn giữ Diêm Xuân Mễ lại:

“Thằng bé bao lâu rồi chưa chợp mắt thế, sao mà trông hốc hác quá vậy?”

“Trong ba ngày ông chủ chỉ ngủ sáu tiếng.”

Diêm Xuân Mễ nói:

“Nhưng sếp à ngài cẩn thận đấy, ông chủ bây giờ phải gọi là lục thân không nhận, ai làm không tốt là bị mắng ngay, ngài mà chống lại mệnh lệnh của núi Ngân Hạnh thì hắn có quyền đưa ngài lên tòa án quân sự thật đấy.”

Khánh Khôn hớn hở:

“Biết rồi, biết rồi.”

Diêm Xuân Mễ ngạc nhiên:

“Ngài không giận à?”

“Có gì mà phải giận, con trai giỏi như thế thì ông già của nó phải vui mới đúng.”

Khánh Khôn xua tay:

“Đi đi, hội nghị tác chiến chỗ ta cũng là việc cơ mật, Mật Điệp Ti cũng không thể tham dự.”

Sau khi không còn người ngoài trong bộ chỉ huy, vẻ mặt của Khánh Khôn tức khắc trở nghiêm túc:

“Ra lệnh cho hạm đội không quân chuẩn bị lên đường, Hội Phụ Huynh không có cơ hội vào Kiếm Môn Quan nữa rồi, chúng ta không thể chờ ở đây được, phải đi ra đón họ.”

Một tham mưu tác chiến vội nói:

“Sếp, phương tiện phòng không của chúng ta đều ở Kiếm Môn Quan, không thể thích ứng với con đường phức tạp ngoài Kiếm Môn Quan, nếu không thể dựa vào phương tiện phòng không trên mặt đất thì chúng ta sẽ tổn thất nghiêm trọng! Không quân của đại lục phía Tây mạnh hơn chúng ta nhiều!”

Khánh Khôn im lặng vài giây:

“Thật ra ta hiểu ông lão trên núi Ngân Hạnh, trên bàn cờ của ông ấy, quân cờ mấu chốt không phải chúng ta. Mà ý nghĩa tồn tại của chúng ta là giữ được đội ngũ Hội Phụ Huynh đang hành quân trên hoang dã, đó mới là yếu tố quyết định thắng bại trên chiến trường.”

Khánh Khôn giảo hoạt từ nhỏ, hồi trước lão gia tử Khánh thị gọi hắn lên núi Ngân Hạnh, muốn hắn tham gia cuộc chiến tranh giành vị trí ảnh tử lần ấy, hắn từ chối, lý do là hắn chỉ muốn làm một thiếu gia nhà giàu.

Sự thật là hắn biết cuộc tranh giành vị trí ảnh tử tàn khốc đến mức nào, chết hoặc là thần phục ảnh tử, hắn không muốn chọn bất kỳ con đường nào trong hai con đường này.

Vì vậy hắn vào công ty dự án, bắt đầu từ tầng chót nhất, từng bước thể hiện tài năng của mình, cuối cùng trở thành chư hầu một phương của Khánh thị bằng một con đường khác.

Khánh Khôn nhìn sĩ quan phụ tá đã đi theo mình nhiều năm, hỏi:

“Ngươi cho rằng những năm qua ta leo lên vị trí cao thế này là nhờ đâu?”

Sĩ quan phụ tá nói ngay:

“Nhờ vào tầm nhìn xa trông rộng biết xem xét thời thế của ngài, nhờ vào sự thông minh và sáng suốt của ngài.”

Khánh Khôn thở dài:

“Đấy là tầm mắt của đám phàm nhân các ngươi đấy, ta nhờ vào ông già nhà ta giữ địa vị cao.”