Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2940: Giám Sát




Xa hơn về phía bắc, tập đoàn quân Lục Địa của Phong Bạo Thành cũng đang lùa nô lệ di chuyển như thủy triều, trên đường, binh sĩ chọn ra những người đàn ông cường tráng nhất và tiêm thuốc biến đổi gen mới được sản xuất cho họ.

Họ không tuân theo quy định về khoảng cách giữa các mũi tiêm, mà cứ hai ngày lại tiêm một mũi thuốc biến đổi gen, ngoài ra còn dùng thêm thuốc bổ trợ để biến tất cả những người đó dã thú, không hề lo lắng tác hại do tác dụng phụ gây ra.

Những nô lệ chết do không chịu được tác dụng phụ của thuốc bị ném vào đội quân thú nhân, trở thành khẩu phần ăn hành quân cho đám thú nhân đó.

Đội quân thú nhân đi đến đâu, mặt đất nơi ấy trải đầy thi hài, tựa như địa ngục trần gian.

Tàu Phong Bạo bay chầm chậm trên bầu không, không xuôi nam mà bay thẳng đến khu cấm kỵ số 001, số phận dẫn đường họ đến nơi đó.

Trong trang viên Ngân Hạnh ở thành phố số 5.

Lý Thúc nói một cách nghiêm túc:

“Trong trận chiến này, thành viên Lý thị chỉ còn 17 người may mắn sống sót, Bách Quỷ Dạ Hành của Jinguji Maki cũng đã bị vật cấm kỵ kỳ lạ kia phong ấn, chúng ta đã phải trả một cái giá quá đắt, nếu kết quả không tốt thì trận chiến này có ý nghĩa gì?”

“Đây là kết quả mà ngươi muốn ư?”

Lý Trường Thanh nhìn Linh:

“Lý thị có thể hy sinh cho trận chiến này, nhưng ta cần phải biết kết quả sau khi hy sinh có phải là điều mà chúng ta mong chờ không.”

“Nếu không phải kết quả ngươi kỳ vọng thì sao?”

Linh mỉm cười, hỏi ngược lại:

“Hiện nay không một ai có thể nhìn thấy điểm cuối của số phận, đường vũ trụ đã bị tách ra. Gia chủ Lý thị Lý Vân Thọ chưa từng biết quyết định của hắn là tốt hay xấu, hắn cũng không biết quyết định của mình liệu có giúp ích gì cho chiến thắng bên ta không, nhưng đây là sự nỗ lực cuối cùng của hắn.”

Rồi Linh nói sang chuyện khác:

“Sau khi từ đại lục phía Tây vào đại lục phía Đông, đến thành phố số 10, ta có nghe mọi người bàn tán về nạn thử triều khủng khiếp hồi trước, thật ra ta cũng từng trải qua ô nhiễm sinh học như thế, chính là thảm họa trinh đằng ba mũi trong truyền thuyết của các ngươi.”

Mọi người nhìn nhau, thật ra họ không xác định được thân phận của Linh, phần lớn chỉ biết nàng là một người máy đến từ đại lục phía Đông, không ngờ thân phận của nàng lại khủng đến thế!

Thảm họa trinh đằng ba mũi xảy ra vào thời đại của Nhâm Tiểu Túc, được xem như vụ ô nhiễm sinh học đầu tiên trong lịch sử siêu phàm giả, khi ấy trên vùng đất chết, cả một tòa thành lũy bị trinh đằng ba mũi xâm chiếm, chúng lấy máu thịt của con người làm chất dinh dưỡng, giết chết tất cả người sống trong thành phố.

Thế chẳng phải Linh chính là trí tuệ nhân tạo từng hủy diệt đại lục phía Đông ở kỷ nguyên thứ hai sao? Nhưng nàng đã bị tiêu diệt trong trận quyết chiến năm ấy rồi mà?

Linh không thềm để tâm đến ánh mắt của người khác, nàng nói tiếp:

“Khi thảm họa vừa mới bắt đầu, nếu nhân loại có thể đoàn kết lại thiêu hủy nửa thành phố thì họ có thể sống sót. Nhưng không ai đứng ra tổ chức, không ai sẵn sàng hy sinh, không ai dũng cảm gánh vác, cuối cùng thành phố bị hủy diệt. Thử triều lần này thì khác, nó đáng sợ hơn, nhưng sáu triệu người sống sót. Bây giờ ta hỏi ngươi, trong đợt tai họa ấy, các thành viên của Côn Luân như Điển Phục, cùng với các thành viên của Hội Phụ Huynh, có từng nghĩ đến nếu chúng ta làm như thế thì nhất định có thể thắng không?”

Lý Thúc sửng sốt.

Linh lắc đầu:

“Không, họ không biết mình có thể chiến thắng hay không, nhưng họ vẫn làm việc mình phải làm. Khi ngươi bắt đầu biết được tương lai, ngươi sẽ đánh mất nhiều thứ, ví dụ như dũng khí, tâm huyết, sự tự tin. Ngươi cũng không biết kết cục của mình, nhưng ngươi cầu xin người khác cho ngươi một đáp án, ví dụ như ngươi muốn biết “Chúng ta có thể thắng không”, “Chúng ta có thể sống sót không”, ngươi muốn biết một câu trả lời chắc chắn. Nhưng ta nói rõ cho ngươi hay, không có một câu trả lời nào cho số phận này.”

Lý Trường Thanh nói với giọng bình tĩnh:

“Những người khác sẽ nhìn thấy kết cục thay chúng ta.”

“Ta hiểu rồi, bọn ta sẽ tiếp tục nghe theo mệnh lệnh của ngươi, bọn ta sẽ tự mình nhìn xem số phận của mình.”

“Đúng rồi đấy.”

Linh cười nói:

“Bất đồng duy nhất trong quan điểm của ta với ông lão trên núi Ngân Hạnh là ta cho rằng nếu các ngươi không thể chờ đến khi Khánh Trần trở về, vậy thì dù hắn còn sống hay đã chết thì từ bây giờ các ngươi cũng phải coi như hắn chết rồi. Nếu số phận của hàng triệu người cần một người cứu vớt, vậy thì họ đáng buồn biết bao. Các ngươi phải tự cứu chính mình.”

Họ nhìn nhau, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều đang chờ đợi Khánh Trần, như thể chờ được Khánh Trần đến là tốt rồi. Dần dà, ý chí chiến đấu của họ giảm sút, giống như chỉ cần Khánh Trần không trở lại thì cuộc chiến này chắc chắn sẽ thất bại.