Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2939: Kiến Chúa




Mười mấy Người Xem Mệnh đứng sau lưng ông già kia vài trăm mét, không hề bị ảnh hưởng, có vài người nói:

“Lão tổ tông trả giá tính mạng mình để hoàn thành phong ấn, không một ai trong chiến trường có thể rời đi, mối uy hiếp đã bị diệt trừ. Mười năm sau, Hổ Phách sẽ khôi phục kích cỡ bình thường, đến lúc đó chúng ta lại đến thu dụng nó.”

Người Xem Mệnh đóng quan tài vàng lại, dùng Ly Rượu Độc kéo dài sự sống của tổ tiên, cuối cùng hiến tế sinh mệnh không còn thừa lại bao nhiêu cho một vật cấm kỵ, phong ấn Bách Quỷ Dạ Hành!

Mục tiêu cuối cùng của Người Xem Mệnh trong trận chiến này không phải tàu Thanh Sơn, tàu Chư Thiên, mà là Bách Quỷ Dạ Hành của Jinguji Maki!

Nhóm Người Xem Mệnh xoay người, đi vào màn đêm.

Trong phạm vi hai mươi cây số, còn có ba chiếc đinh tán cần thu hồi, lúc trước bị thú tìm vàng của Tòa án Cấm Kỵ ăn vài chiếc, bây giờ chỉ còn lại ba chiếc đinh cũng tạm đủ để phong tỏa không gian, không thể vứt bỏ.

Trong trang viên Ngân Hạnh, Khánh Kỵ thở hổn hển, bên cạnh hắn là Tiểu Đồng Vân, Jinguji Maki, Lý Trường Thanh, Lý Thúc, lão Vạn và những người khác trên khí cầu máy.

Đây là những người Khánh Kỵ có thể đón đi được trong mười giây cuối cùng.

Lý Trường Thanh khó hiểu:

“Người Xem Mệnh hành động, chắc chắn sẽ chuẩn bị chu đáo mọi mặt mới đúng, họ có cách phong tỏa không gian, nhưng mà hình như nó không có tác dụng với ngươi, ngươi vẫn có thể sử dụng ám ảnh chi môn.”

Khánh Kỵ cười:

“Trước khi Khánh Trần phải đến đại lục phía Tây lần nữa, có lẽ hắn biết mình không cần vật cấm kỵ nữa, vì thế đã để lại Ngoài Tam Giới cho ta, súng bắn tỉa cho Côn Luân, mấy vật cấm kỵ khác như Sạc Đa Năng, Con Rối Giật Dây thì đều để lại trong trang viên Ngân Hạnh.”

Khánh Trần biết, nếu không thành thần, vậy tức là hắn đã chết, có lẽ những vật cấm kỵ này sẽ rơi vào tay đại lục phía Tây, còn nếu mình thành thần thì cũng không cần vật cấm kỵ nữa.

Bắt đầu từ thời khắc ấy, trên đời này không có vật cấm kỵ nào có thể ảnh hưởng đến hắn nữa.

Đây là nguyên nhân Khánh Trần không hấp tấp thử đột phá kết giới mạng nhện đi ra ngoài khi Người Hành Quyết dùng đinh tán bằng đồng phong tỏa không gian.

Vì khi ấy Ngoài Tam Giới không còn ở trên tay hắn nữa.

Giờ khắc này, Ngoài Tam Giới do Khánh Kỵ nắm giữ, phát huy ra hiệu quả kỳ diệu mà Người Xem Mệnh không ngờ tới.

Thế nhưng dù tìm được đường sống trong chỗ chết, mọi người cũng không vui vẻ nổi.

Lý Trường Thanh biết, còn có 3000 tướng sĩ Lý thị bị lưu lại mãi mãi trong Hổ Phách, còn Maki-chan ngẩn ngơ nhìn về phương xa.

Những thức thần ấy.

Là gia thần của nhà Minamoto.

Cá voi khổng lồ còn là hiện thân của tổ tiên.

Mà tất cả đều đã ở lại trong cuộc chiến kia, vĩnh viễn.

Trung Nguyên, cách thành phố số 18 370 km về phía bắc, nơi đây được gọi là đồng bằng băng đập, nguyên do bắt nguồn từ nước lũ của sông Xuân Lôi.

Vào mùa đông, mặt sông Xuân Lôi đóng băng, khi xuân đến lớp băng dần dần tan rã, nước sông sẽ đẩy tầng tầng lớp lớp tảng băng va đập lên bờ sông, khiến bờ sông như được phủ một lớp vảy cá trong veo lấp lánh.

Trên đồng bằng băng đập, một cục hổ phách đường kính mười cây số nằm trên mặt đất, cá voi khổng lồ, Bát Kỳ Đại Xà, Shinkiro, Người Xem Mệnh, khí cầu máy, ba tòa cứ điểm trên không, hổ phách giống như đã đóng băng thời gian, biến tất cả những thứ ấy thành một bảo tàng chiến trang.

Bên cạnh hổ phách, công tước Phong Bạo lẳng lặng đứng đó, quốc vương già nhìn Người Xem Mệnh trong hổ phách, nói:

“Đây là cha ta, là ông nội của ngươi, ngủ trong quan tài vàng 38 năm chỉ vì ngày hôm nay, dùng sinh mạng của mình để chế tạo nên ngai vàng trong thời đại mới cho gia tộc Người Xem Mệnh. Hắn có thể làm thế, ta cũng có thể làm thế, tương lai ngươi cũng sẽ như vậy, gia tộc Người Xem Mệnh chúng ta phát triển từng bước từ thời loạn lạc đến nay, một nửa nhờ có góc nhìn Thượng Đế, một nửa dựa vào giác ngộ của các thế hệ sẵn sàng hy sinh bản thân mình, hết thảy là để chúng ta có được chốn an thân trong thế giới này.”

“Ta hiểu, cha.”

Công tước Phong Bạo trả lời với giọng bình tĩnh:

“Ta sẽ dốc hết khả năng của mình vì gia tộc.”

Quốc vương Roosevelt già cả vuốt ve mặt hổ phách:

“Đi đi, mang theo vật cấm kỵ Kiến Chúa và đội quân hai mươi nghìn thú nhân, đi đến nơi cuối cùng của số phận mà ta nhìn thấy, nơi đó mới là chiến trường cuối cùng. Vương quốc này là của ngươi, rồi thế giới này cũng sẽ thuộc về ngươi.”

“Cha, ngài muốn đi đâu?”

Công tước Phong Bạo hỏi.

“Kiếm Môn Quan.”

Quốc vương Roosevelt quay đầu lại và nở nụ cười:

“Đó mới là điểm đến số phận mà ta thuộc về, ta phải giúp ngươi giải quyết mầm họa cuối cùng.”

Công tước Phong Bạo xoay người rời đi không chút do dự, hắn lên khí cầu máy gần đó, trở lại cứ điểm trên không của mình.

Bên dưới tàu Phong Bạo là hằng hà sa số người sói đang chạy như bay, thân hình chúng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nanh vuốt sắc bén.

Quân đoàn thú nhân đã hoàn toàn đánh mất tư duy của chính mình, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của công tước Phong Bạo thông qua sự khống chế của Kiến Chúa.